Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 733:

“Mọi người từng nghe qua chưa?”
Đó chẳng phải là câu nói mà người lớn hay nói sao?
Một đám trẻ con lập tức gật đầu: “Nghe rồi.”
“Vậy thì được.” Thiết Đản và Lôi Vân Bảo nhìn nhau, đổi lại là Lôi Vân Bảo nói: “Nếu đã nói phải tính toán rõ ràng, có nghĩa là chúng ta phải mang đồ đến đổi.”
“Tớ vì phương diện tình cảm nên mới cho các cậu nếm thử đồ hộp yêu thích nhất của tớ, các cậu cũng nên để ý đến tình cảm anh em mà đưa quả vải cho tớ.”
Cái này… Một số đứa nhỏ hiểu, một số thì không.
“Tiểu Lôi, cậu nói như vậy là có ý gì?”
“Câu này mà không hiểu thì đúng là ngu ngốc quá đấy.” Lôi Vân Bảo thở ngắn than dài: “Vậy tớ sẽ nói thẳng, nếu các cậu muốn ăn vải đóng hộp thì cũng được thôi, cậu đi tìm quả vải, một cân vải thiều, đổi lấy một quả vải đóng hộp.”
Món vải thiều đóng hộp trong miệng cậu bé là ám chỉ một quả vải nhỏ đã bóc vỏ trong bát.
“Một cân đổi một miếng, thật là không công bằng.”
Lôi Vân Bảo liếc mắt nhìn người đang nói chuyện, chọn ra một bạn nhỏ trước đây có quan hệ khá tốt với bọn họ: “Mao Đản, cậu ăn thử đi, có ngon không? Trước giờ Lôi Vân Bảo tớ chưa bao giờ nói dối ai cả.”
Mao Đản nếm thử một miếng, vẻ mặt vừa lòng mà híp mắt một cái: “Ngọt quá đi mất!”
Còn chưa nếm được mùi vị đã nuốt xuống rồi.
Cậu bé còn muốn ăn thêm, nhưng lại bị Lôi Vân Bảo tránh né: “Có biết cô của tớ đã cho bao nhiêu đường vào bát vải này không?”
“Nói ra hù chết các cậu luôn!”
“Bây giờ có nghĩ đổi một cân vải lấy một miếng vải đóng hộp là lỗ nữa không?”
Mọi người không vội trả lời, mà hỏi Mao Đản: “Ăn có ngon không hả Mao Đản?!”
Mao Đản liếm môi, đầy ắp dư vị: “Ăn ngon lắm.”
“Còn ngon hơn cả quả quýt đóng hộp mà trước đây tớ từng ăn.”
Quýt đóng hộp không ngọt bằng cái này.
Lũ trẻ lập tức lại bùng nổ: “Cậu chỉ nhận vải thiều thôi à?” Cái này là đang hỏi Lôi Vân Bảo.
Lôi Vân Bảo vô thức nhìn về phía Tiểu Thiết Đản, đầu óc Tiểu Thiết Đản xoay chuyển rất nhanh: “Nếu không có quả vải, thì lấy trái cây khác đến đổi. Nhưng lấy trái cây khác thì phải lấy hai cân mới đổi được một miếng đồ hộp.”
Cái này là làm khó mấy đứa nhóc rồi.
“Hai cân là bao nhiêu vậy?!” Một cô bé khẽ hỏi.
“To bằng cái đầu của cậu đó, cậu chuẩn bị theo kích thước đầu của mình là được.” Mao Đản trợn tròn mắt, ra vẻ chán ghét nói.
“Ồ!”
Đợi khi bọn họ quay về chuẩn bị, Tiểu Thiết Đản còn nói một câu: “Đến trước được phục vụ trước đó nha! Tiểu Lôi và tớ chỉ có một chai vải đóng hộp. Các cậu mà đến muộn thì chắc chắn sẽ không có đâu.”
Chờ cho đến khi mọi người rời đi, Lôi Vân Bảo lập tức nhíu mày: “Không phải nói là ghi sổ à?”
Nếu số vải họ nhận được lớn hơn số vải trên tay, bọn họ sẽ ghi lại những khoản đã nợ đối phương, lần sau sẽ bù lại là được.
Tiểu Thiết Đản: “Em bị ngốc hả, nếu không nói như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ kéo dài công việc.”
Lôi Vân Bảo nghĩ lại thấy cũng đúng.
Trên tay bưng một cái bát, cậu bé tìm cây dừa ngồi xuống, nuốt nước bọt nhìn vải đóng hộp nằm yên trong lòng: “Anh thử nói xem, sao cái gì cô của chúng ta cũng có thể làm được vậy?”
Tiểu Thiết Đản: “Sao em biết được chứ?”
Dù sao trong trí nhớ của cậu bé, không có chuyện gì mà cô làm không được.
Lôi Vân Bảo thở dài: “Nếu cô là mẹ thì tốt rồi.”
Lần này, Tiểu Thiết Đản cũng im lặng: “Anh cũng muốn cô làm mẹ của anh.”
Cậu bé chưa bao giờ thấy ai tốt hơn cô cả.
“Thật là ghen tị với em gái trong bụng quá đi.” Lôi Vân Bảo buồn bã nói.
Thiết Đản liền gật đầu.
Sau đó nghĩ đến việc sắp lấy được mấy quả vải, bọn họ không khỏi phấn khích: “Anh thử nói xem, nếu chúng ta mang về một trăm cân vải, có phải cô sẽ làm một trăm cân vải đóng hộp cho bọn mình không?!”
Mới nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi
Muốn nằm ăn, nằm sấp ăn, ngủ cũng ăn, nằm mơ cũng có thể ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận