Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1157:

[Bậy rồi, Chu Chu không biết được cuộc sống khó khăn, nhiều trái cây như này mà vứt đi hết, đây chính là làm bậy mà.]
[Nhưng mà nếu không bỏ đi thì cũng chẳng còn cách khác, ăn trái cây hỏng dễ làm người ta bị ngộ độc.]
[Không không không, mấy người không biết đó thôi, mấy trái cây này cũng không phải hỏng hết. Mức độ này vừa vặn để làm dấm hoa quả. Đừng hỏi sao mà tôi biết, nhà chúng tôi mở nhà máy dấm hoa quả, chuyên thu mua những trái cây sắp hư. Thậm chí, ngay cả vỏ trái cây cũng có thể thu mua làm dấm.]
[Thật trâu bò, như thế mà cũng được sao? Dấm hoa quả kia, người ta sẽ không bị ngộ độc đó chứ?]
[Sao có thể? Lúc làm dấm hoa quả đã trải qua quá trình xử lý vô cùng nóng, rất nhiều vi khuẩn bị giết chết.]
[Tôi tò mò, nhà tôi cũng có một đám trái cây sắp hỏng, dấm hoa quả này làm như thế nào vậy?]
[Cái này rất đơn giản, đầu tiên bỏ hết phần bị hỏng, sau đó rửa sạch để ráo, rồi bỏ vào nồi nấu khoảng chừng một hai giờ, lúc nấu, bỏ thêm trấu, bỏ vào bao nhiêu thì phải dựa vào tổng số lượng nguyên liệu, bỏ khoảng chừng 3% tổng số lượng đó là được.
Sau đó vớt trái cây đã nấu ra, ép lấy nước bên trong, bỏ vào lu rồi bịt kín lại để lên men, khoảng chừng năm ngày là chúng ta đã có dấm hoa quả.]
Cái này không chỉ những người trên bình luận được phổ cập kiến thức, mà Khương Thư Lan cũng vậy, cô nhìn bình luận xong thì lập tức rơi vào suy tư.
Nếu dựa theo lời bình luận nói, làm dấm trái cây cần trái cây bị dập nát, vậy những trái cây bị dập nát này không phải là rác rưởi, mà là bảo bối rồi.
Dấm trái cây…
Dấm trái cây.
Khương Thư Lan lẩm bẩm hai tiếng, Chu Trung Phong ở bên cạnh đã gọi vài lần: “Thư Lan?”
Mãi đến khi Chu Trung Phong để tay trước mặt cô, quơ qua quơ lại nhiều lần, Khương Thư Lan mới bừng tỉnh: “Trung Phong, những trái cây đó đừng ném đi, mang về nhà trước đã.”
May thay, bọn họ có nhà ở thủ đô, nếu không cô cũng không biết để mấy trái cây đó ở đâu.
Chu Trung Phong nhíu mày: “Đây đều là trái cây bị hỏng.”
Mang về cũng chỉ vứt đi.
Khương Thư Lan nháy mắt với anh: “Em có cách.”
Chu Trung Phong có một ưu điểm, đó chính là nghe lời Thư Lan, sau khi nghe xong lời này, anh nghĩ nghĩ: “Anh đi tìm một chiếc xe, sau đó mang toàn bộ trái cây này lên xe.”
Chỉ riêng bọn họ thì không thể mang về hết được.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, cô nhìn thoáng qua Khảm Nhi đang phát tiền cho nhóm người làm công kia.
Trước đó có một trận mưa, quần áo ngắn trên người bọn họ đều ướt đẫm, cũng không biết là mồ hôi hay là mưa.
Nhưng bọn họ đều xếp hàng ngay ngắn mà nhận tiền lương, không chút lộn xộn.
Khương Thư Lan suy nghĩ một chút, cuối cùng cô mở miệng: “Đồng chí, ở đây có chút trái cây, nếu mọi người không chê, thì có thể lấy về một ít.”
Lời này vừa được nói ra, nhóm người làm công đó sửng sốt, sau đó chần chừ: “Có thể ư?”
Bọn họ tới đây dỡ hàng được một khoảng thời gian rồi, trước đó mặc kệ là đồ hộp hay đồ biển, những người như bọn họ khó mà ăn được.
Thứ bọn họ có thể ăn cũng chỉ có tảo tía và rong biển, với lại không phải ngày nào cũng được ăn.
Một cái 2 mao tiền, bọn họ mua một cân về, cho cả nhà nếm thử vị.
Khương Thư Lan gật gật đầu: “Mọi người không chê là được.”
“Chê gì chứ?” Một người đàn ông to lớn không khỏi nhếch miệng cười, làn da anh ta ngăm đen, cộng thêm hàm răng trắng kia, nhìn thế nào cũng thấy phúc hậu.
“Đồng chí, không giấu gì cô, cô xem cái đó là đồ hư hỏng, nhưng đối với chúng tôi là thứ vẫn có thể ăn được.”
Không phải ai ở thủ đô thì trong nhà đều có tiền.
Có rất nhiều người còn đến chợ rau nhặt lá cải hư về ăn.
So với những lá cải hư đó, những trái cây mà từ trước đến nay bọn họ mới thấy kia, không phải tốt hơn ư?
Có lời này của Khương Thư Lan, người làm công cầm đầu thét to một tiếng rồi đi đến nhặt trái cây.
Anh ấy không chọn lựa, mà trực tiếp dùng cái áo ngắn của mình, hốt một cái, khoảng chừng mười cân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận