Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1491:

Cô là tiểu mỹ nhân, còn là tiểu mỹ nhân từ tận xương tủy rồi.
Sau khi Khương Thư Lan rời khỏi anh ta, dường như có cuộc sống rất tốt.
Vậy mới có thể khiến năm tháng không thể lưu lại chút dấu vết nào trên người cô, hoặc dù có lưu lại dấu vết thì cũng toàn là những thứ tốt đẹp vừa vặn.
Sau khi ý thức được điều đó rồi, cả người Trâu Dược Hoa đều cực kỳ khó chịu, rõ ràng.... Rõ ràng Khương Thư Lan mới là người không thể sống tốt được mới đúng.
Rõ ràng, đời trước cô chỉ là bảo mẫu đi chăm lo cho người khác, rõ ràng đời trước cô chỉ là nội trợ chỉ biết vây quanh bếp.
Nhưng đời này đây tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi rồi.
Hai bên nhìn nhau thật lâu.
Nhân viên tiếp tân nhịn không được mà hỏi Khương Thư Lan một câu: “Phu nhân Khương, bà biết ông ta sao?”
Khương Thư Lan hơi cứng người, ngay lập tức quyết đoán nói: “Không biết.”
Nghe được lời này, cô lập tức xoay người rời đi.
Nhân viên tiếp tân nghe được mới thở dài một hơi, cô ấy biết mà.
Người như phu nhân Khương sao có thể quen biết hạng người dưới chót này được?
Nghe được hai chữ không biết này của Khương Thư Lan, Trâu Dược Hoa cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng.
Anh ta rất muốn đuổi theo mà chất vấn một câu, cô dựa vào cái gì mà nói không biết tôi?
Nhưng anh ta không dám, đã tới bước này rồi, anh ta chỉ còn lại sự khiếp đảm cùng với nhát gan.
Sau khi được sống lại, suốt hai mươi năm liền, cứ như vậy mà lãng phí thời gian, lần lượt thất bại khiến cho anh ta không còn chút kiêu hãnh nào nữa.
Dường như cuộc sống ở đời trước đã trở thành chuyện rất lâu đối với anh ta rồi, lâu đến mức anh ta dường như còn có chút nhớ không nổi nữa.
Thậm chí có lúc anh ta còn cảm thấy chuyện đời trước của anh ta dường như chỉ là một giấc mơ mà thôi?
Cuộc sống đời này mới là cuộc sống thực sự của anh ta.
“Cha, cha không đi đuổi theo dì Thư Lan sao?” Trâu Dương đột nhiên lên tiếng hỏi.
Hoàn toàn cắt đứt dòng suy nghĩ của Trâu Dược Hoa, nghe con mình hỏi như vậy: “Con muốn cha đi tìm cô ta sao?”
Trâu Dương có chút chần chờ rồi gật đầu.
Cậu ta cũng đã qua ba mươi rồi, sớm đã hoàn toàn buông bỏ chuyện thi vào đại học, bắt đầu đi buôn bán nhỏ lẻ, nhưng cậu ta cũng thất bại giống như Trâu Dược Hoa vậy, điều này khiến cho ngạo khí trên người cậu ta hoàn toàn bị cuộc sống làm cho không còn chút nào nữa.
Hiện tại thấy Khương Thư Lan đời trước tìm mọi cách để yêu thương cậu ta, coi cậu ta như con trai ruột của mình có được cuộc sống tốt như vậy.
Trâu Dương vừa bình tĩnh liền bắt đầu trở nên nhộn nhạo khó chịu.
Nhưng câu nói của Trâu Dược Hoa liền giống như bát nước lạnh hất vào tâm Trâu Dược Hoa vậy.
Ngữ khí Trâu Dược Hoa cực kỳ bình tĩnh: “Con đã quên đời trước Khương Thư Lan chết như thế nào rồi sao?”
Là bị nhà họ Trâu bọn họ đuổi đi, chết lạnh ở đầu đường xó chợ.
Hơn nữa, đời này Khương Thư Lan có thay đổi nhiều như vậy, rất có khả năng đối phương cũng là được sống lại.
Dựa theo quan hệ của bọn họ, Khương Thư Lan không tới trả thù bọn họ cũng coi như bọn họ may mắn lắm rồi.
Nghe được lời này, Trâu Dương hoàn toàn trở nên bình tĩnh: “Là do con tham lam.”
Cậu ta vốn không phải là người ngu dốt, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Khương Thư Lan kia, cũng bị giàu sang làm cho hoa mắt.
Năm mươi vạn tệ.
Cậu ta hiểu được, Trâu Dược Hoa cũng hiểu được, từ đời trước đến đời này bọn họ chưa chắc có được năm mươi vạn tệ.
Chưa nói đến nhà họ Khương có nhiều sản nghiệp như vậy, thậm chí Khương Thư Lan cũng có sản nghiệp, số sản nghiệp đó đều là gà đẻ trứng vàng.
“Được rồi, Dương Dương, vào xếp hàng đi, hy vọng hôm nay có thể luân đến chúng ta được.”
Trâu Dương vâng một tiếng, nhưng mà hai cha con bọn họ cho đến khi mặt trời đã khuất cũng không còn chút hưng phấn nào như ban đầu nữa.
Bởi vì tất cả hưng phấn đều đã tan biến hết kể từ khi bọn họ nhìn thấy Khương Thư Lan rồi.
Dù bọn họ có đem hết hai vạn tệ này mua hết được cổ phiếu thì cũng không thể được bằng Khương Thư Lan được.
Năm mươi vạn tệ mới được tiến vào phòng khách VIP, Khương Thư Lan còn có thể có được bao nhiêu tiền nữa?
Bọn họ không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận