Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 67: Chường 67

Càng đừng nói, còn cần phải có một phiếu đồng hồ, cái đó còn khó kiếm hơn tiền.
Hai thứ này mà kết hợp lại, không thể không công nhận rằng là còn khó như lên trời.
Tưởng tượng đến đây, hô hấp của mọi người đều gấp gáp thêm vài phần.
“Thư Lan, mau đeo vào tay đi, mau mang vào để mọi người xem thử nào!”
Xã viên bên cạnh nhịn không được mà thúc giục.
Anh ba nhà họ Khương cũng vui vẻ ra mặt: “Đúng đó, em gái mau mang thử đi, để cho tất cả cùng xem!”
Khương Thư Lan không nghĩ tới một chiếc đồng hồ nho nhỏ lại đắt như vậy, cô cảm thấy có chút bỏng tay, quá là quý giá rồi.
Chu Trung Phong ở bên cạnh giống như biết cô suy nghĩ cái gì, nhận lấy chiếc hộp nhỏ màu đen từ trong tay cô.
Sau đó lấy chiếc đồng hồ màu trắng bạc ra, dịu dàng nói: “Em duỗi tay ra đi!”
Khương Thư Lan sửng sốt một chút, cô chưa kịp phản ứng lại thì tay cô đã bị Chu Trung Phong kéo qua.
Động tác của anh cực kỳ dịu dàng, anh đeo đồng hồ lên cổ tay của Khương Thư Lan, sau khi tìm được một vị trí thích hợp nhất thì cài lại.
Lúc này chiếc đồng hồ hoàn toàn lộ ra dáng vẻ ban đầu của nó.
Đồng hồ màu trắng bạc đeo trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của Khương Thư Lan, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, trông rất đẹp mắt.
“Thật là đẹp mắt quá đi!”
Những lời này của các xã viên, nói ra tiếng lòng của Chu Trung Phong, Chu Trung Phong không nhịn được cũng nói một câu: “Vô cùng đẹp mắt.”
Mười ngón tay cô thon dài, cổ tay trắng nõn mượt mà, giống như trời sinh rất thích hợp mang kiểu đồng hồ này.
Thậm chí trong phút chốc Chu Trung Phong có ảo tưởng, cô càng thích hợp mang vòng ngọc ngọc bích. Màu xanh của ngọc bích kết hợp với cổ tay trắng nõn của cô, chắc chắn sẽ càng đẹp mắt.
Khương Thư Lan nhịn không được mà đỏ mặt, cô duỗi tay khoe ra một chút, xã viên bên cạnh cũng nhịn không được mà vội lôi kéo tay cô để xem.
“Không hổ là thương hiệu Hoa Mai, thật là xinh đẹp quá!”
Mọi người bỗng chốc vọt lên, lại bị mẹ Khương đẩy ra: “Đi ra đi, mọi người đừng ở đây vây quanh nữa.”
Bà vui vẻ ra mặt: “Thằng cả, thằng hai, thằng ba, các con đi mang ba vòng một vang dọn xuống đi, đặt lên chỗ giấy dầu!”
Tất cả bọn họ cứ vây quanh tay con gái của bà mà nhìn, đây là cái lý lẽ gì đây chứ?
Có phải muốn chiếm tiện nghi của con gái bà đúng không?
Bọn anh cả nhà họ Khương nhận được lệnh, lập tức hối hả chạy đến cốp xe, lúc di chuyển đồ vật, bọn họ đều dè dặn cẩn thận.
Sau khi đặt lên giấy dầu, lại bị mẹ Khương dặn dò: “Xé bao bì bên ngoài xuống hết đi, để mọi người ở đây cùng xem thử!”
Bọn anh cả nhà họ Khương, đương nhiên không có lý do gì mà không đi làm việc đó.
Chờ sau khi lớp đóng gói bên ngoài máy may, xe đạp, radio hoàn toàn bị xé mở, xếp thành một dãy ngay ngắn, lộ ra toàn bộ hình dáng.
Tất cả mọi người hít hà một hơi.
Ngay cả Tưởng Lệ Hồng nói lời chua chát trước đó cũng trừng lớn đôi mắt, đó chính là ba vòng một vang đấy, sáng lóa và mới tinh thế kia.
Mẹ Khương vòng qua đám xã viên xung quanh đang xem, cố ý đi đến trước mặt Tưởng Lệ Hồng, hỏi một câu: “Đẹp không hả?”
Tưởng Lệ Hồng gần như buột miệng thốt ra: “Đẹp lắm!”
Chờ dứt lời, lúc vừa nhấc mắt thấy người đến hỏi chuyện chính là mẹ Khương, cô ta tức khắc giận dữ, ngậm miệng lại, thay đổi ý tứ: “Đẹp gì chứ? Làm như thể là đang chuẩn bị cho người thiếu kiến thức xem vậy đó!”
Cô ta chính là người từng sinh sống ở thủ đô sinh hoạt vài thập niên, cô ta có thể chưa từng thấy qua được hay sao?
Mẹ Khương giễu cợt một tiếng, cười ra tiếng: “Cô xác định mình đã từng thấy rồi sao? Bằng không sao cô có thể nhìn đến ngây người ra như thế??”
“Cũng chẳng ra gì!”
Tưởng Lệ Hồng vịt chết còn cứng mỏ, cưỡng bách chính mình di dời ánh mắt sang nơi khác.
Lời này làm cho đám xã viên bên cạnh lắc đầu: “Lệ Hồng à, cô cần gì phải như vậy?”
Đây không phải là đang tìm mắng sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận