Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 793:

Canh rất nóng, lại không có hương vị, một chút cũng không ngon, Khương Thư Lan uống được hai muỗng đã không uống nổi nữa.
Mẹ Khương khuyên nhủ cô: “Con uống thêm ít nữa đi, con không có sữa, đứa bé sẽ rất tội nghiệp.”
Chu Trung Phong nhìn thoáng qua hai đứa bé đang ngậm bình sữa, uống ừng ực ừng ực kia, anh nói một câu: “Chẳng phải đã có sữa bột sao?”
Mẹ Khương: “??”
Đây là cha ruột ư?
Mẹ Khương hít sâu một hơi, bà cố gắng thay đổi chủ đề: “Mấy đứa đã nghĩ kỹ tên của hai đứa bé chưa?”
Hai đứa nhỏ đã được sinh ra lâu như vậy, bọn họ cũng không nghe đôi vợ chồng son này nhắc đến.
Trước đó Khương Thư Lan có nghĩ ra hai cái tên, nhưng tất nhiên bây giờ không dùng được, cô mong chờ nhìn Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong vắt hết óc suy nghĩ, anh nhìn hai con khỉ ốm kia: “Phía trên bọn nó đã có anh trai Tiểu Thiết Đản, vậy phía dưới gọi là…”
Đám người Khương Thư Lan có dự đoán không tốt!!!
Quả nhiên Chu Trung Phong mở miệng: “Tên xấu dễ nuôi, đứa lớn tên Ngưu trứng, đứa nhỏ kêu là Cẩu Đản đi.”
Khương Thư Lan: “…”
Cha Khương và mẹ Khương: “…”
Phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh.
Một sự im lặng chết chóc...
Mặt Khương Thư Lan đầy vạch đen: “Chu Trung Phong, nói thế nào thì anh cũng là người làm công tác văn hóa!”
Sao anh lại có thể đặt tên cho con mình như vậy chứ?
Lúc trước, gọi Tiểu Thiết Đản là Tiểu Thiết Đản, đó là do bé sinh non, người trong nhà sợ bé không khỏe mạnh nên mới gọi là Tiểu Thiết Đản, hy vọng bé có thể kiên cường như sắt thép.
Chu Trung Phong cảm thấy cái tên này khá tốt, anh nói: “Chẳng phải trước đó cha đã nói, tên xấu dễ nuôi, tên đẹp khó nuôi sao.”
Nói xong, anh còn trêu ghẹo đứa bé trong lòng: “Hai đứa nói xem cha nói có đúng không Ngưu trứng, Cẩu Đản?”
Trả lời anh chính là một vũng nước tiểu.
Bé nhỏ được anh bế lên cao, quần thủng đũng chính là vũ khí lợi hại nhất, nước tiểu nóng hổi theo một độ cong nào đó bắn lên mặt anh.
Không khí lại trở nên yên tĩnh một lần nữa.
Mọi người nhìn nước tiểu trên mặt anh đang nhỏ tí tách xuống.
Ai nấy cũng đều trầm mặc.
Vẫn là mẹ Khương phản ứng nhanh, bà ôm bé nhỏ từ trong lòng ngực Chu Trung Phong ra: “Nước tiểu của trẻ con tốt mà, nước tiểu trên người ai, người đó sẽ may mắn.”
Sự may mắn này ai muốn thì muốn đi.
Dù sao Chu Trung Phong cũng không muốn.
Nước tiểu kia có hơi nóng, nóng đến mức anh không mở mắt ra được, Chu Trung Phong hung hăng lau mặt, anh mở mắt nhìn thoáng qua bé nhỏ.
Đôi mắt của bé nhỏ còn chưa mở hẳn, bé ngáp một cái, mơ màng sắp ngủ.
Một chút bé cũng không biết trước đó mình đã làm gì.
Chu Trung Phong: “…”
Nếu không phải bé còn quá nhỏ, anh thật sự muốn đánh cho bé một trận!
Anh thật sự muốn đánh, anh không nói dối đâu.
Thư Lan thấy vẻ mặt Chu Trung Phong không đúng lắm, cô vội vàng kéo anh: “Đây là con trai anh, con trai ruột đấy, anh đừng có quên.”
“Anh nhìn đội trưởng Na xem, bọn họ muốn có con nhiều cỡ nào, anh xem anh có con trai trắng trẻo mập mạp như vậy, chẳng lẽ anh không thích hả?”
Chu Trung Phong hít sâu một hơi, anh cắn răng: “Thích!”
“Thích đến không chịu được.” Anh đúng là đứa bé to xác.
“Không khí tốt đẹp giữa anh và con trai không đáng để anh tức giận nó, anh đi tắm rửa trước đi, còn chuyện tên của các con, chờ anh về rồi lại nói.”
Anh không tắm không được!
Một thân ướt nhẹp này, e rằng lúc nãy bé nhỏ tiểu không ít, sợ là bé đã nghẹn được một lúc.
Chu Trung Phong ừ một tiếng, trước khi đi ra ngoài, anh còn không quên nhìn thoáng qua bé nhỏ đang ngủ như heo.
Bé lớn ở bên cạnh chỉ lo khóc, không có phản ứng gì khác.
Anh thở dài, anh cảm thấy bọn nhỏ nào có phải bảo bối, rõ ràng là oan nghiệp thì có!
Anh vừa đi, Khương Thư Lan không nhịn được nữa, cô bật cười, nhéo nhéo cái mũi của bé nhỏ: “Con trai à, con làm đẹp lắm.”
Ai cũng sẽ giận khi cha mình đặt cho cái tên ngưu trứng, Cẩu Đản này, nên phải cho anh một thân nước tiểu, để anh nhớ kỹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận