Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 529:

Sớm muộn gì cũng gặp phải thiệt thòi lớn.
Đương nhiên ông ấy sẽ không nói ra những lời này.
Tư lệnh Cao ngẩng đầu nhìn hắn ta: “Hứa Vệ Phương, thu tay lại được không? Lúc trước chú mà biết mục đích này của cháu, chú sẽ không dẫn cháu đến đảo.”
Dẫn Hứa Vệ Phương đến đảo, chính là quyết định sai lầm nhất của ông ấy.
“Không có khả năng.” Hứa Vệ Phương nhất quyết từ chối: “Chú Cao, cháu tới hải đảo, chính là để làm việc, Hứa Vệ Phương cháu không chỉ có thể áp đảo Chu Trung Phong trong việc học, mà trong quân đội, cháu cũng có thể áp đảo cậu ta một đầu.”
Hắn ta đã chịu đủ việc bao năm qua đều xếp thứ hai.
Hắn ta mang theo mục đích đến đây, đó là vì muốn đánh cho Chu Trung Phong phải bò.
Tranh đấu một phen với nhau cho ra hồn!
Hứa Vệ Phương ngang bướng hồ đồ.
Tư lệnh Cao có hơi thất vọng, cũng có hơi tức giận, vì vậy ông ấy mặc kệ Hứa Vệ Phương.
“Nếu cháu đã nói vậy, chuyện này sẽ để cháu toàn quyền phụ trách, cháu nhớ cho rõ, quân đội sẽ không giúp đỡ cháu nửa phần.”
Nếu đây là ý muốn của hai bên, ông ấy sẽ thành toàn cho bọn họ.
“Đương nhiên rồi.”
Một đám hỗn tạp, hắn ta cần họ hỗ trợ gì chứ?
Nhưng mà Hứa Vệ Phương không nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn sẽ tới nhanh như vậy.
Hắn ta hỏi thăm rõ ràng các mối quan hệ trong quân đội, sau đó chuyện đầu tiên hắn ta làm là tìm tới cửa nhà đội trưởng Triệu.
Quân đội không trợ giúp hắn ta, nhưng hắn ta có thể tự mình đi tìm người trợ giúp mà.
Chỉ là người trợ giúp không phải nhóm người Chu Trung Phong.
Mà trong chuyện rừng cao su lần này, người bị bài trừ duy nhất chính là đội trưởng Triệu.
Chẳng qua sau khi Hứa Vệ Phương nói ra ý đồ của mình xong.
Đội trưởng Triệu đánh giá trên dưới hắn ta một lúc, rồi nhổ một ngụm nước bọt, nói: “Cậu chính là tên chó đội lốt người, tới đoạt công lao đó hả?”
“Lão Triệu, tôi sống nửa đời người, chưa từng gặp qua người đàn ông nào không biết xấu hổ như vậy, hôm nay coi như tôi được mở mang tầm mắt!”
Đội trưởng Triệu nhìn lướt qua cây chổi trong sân, hắn ta hướng về phía Hứa Vệ Phương mà quất.
“Lão Triệu, tôi không được chọn chủ trì hạng mục rừng cao su, nhưng cũng không tới lượt một tên tiểu nhân đi tranh đoạt công lao đến châm ngòi, cút cho ông, Triệu gia ông không chào đón cậu!”
“Không, phải là quân đội chúng tôi không chào đón cậu!”
Nói xong, hắn ta còn không quên nhổ một ngụm lên người Hứa Vệ Phương.
Đúng là khinh người mà.
Một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh, đã bắt đầu học người khác cách cướp công lao, đúng là không biết xấu hổ.
Một ngụm nước bọt tanh hôi kèm theo mùi thuốc lá này, làm cho cả người Hứa Vệ Phương nổi da gà.
Một bên hắn ta tránh né cây chổi, một bên mắng: “Chẳng trách anh bị bọn họ khai trừ, thì ra anh là loại người không biết điều như thế.”
Hứa Vệ Phương tới tìm hắn ta trước tiên, vì muốn kéo theo đội trưởng Triệu tiến thêm một bước.
Cuối cùng hắn ta lại bị người ta đánh đuổi?
Cái này làm cho Hứa Vệ Phương không thể tin nổi.
“Mơ đi, ông đây không làm mấy chuyện bán đứng đồng đội.”
“Chỉ có cái loại nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh như cậu mới có thể làm chuyện thất đức như vậy, cút đi, ông đây nhìn cậu liền thấy phiền!”
“Cậu dám tới một lần, ông đây sẽ đánh cậu một lần!”
Hứa Vệ Phương giống như bị sói đuổi theo, đợi ra khỏi cửa nhà họ Triệu, cả người hắn ta ngây ngốc ra.
Trên đảo đều là mấy người ngu ngốc như vậy sao?
Cơ hội thăng chức tốt như thế đưa tới cửa mà cũng không cần.
Đúng là ngu ngốc.
Hứa Vệ Phương tức giận, hắn ta định đổi đến tổ chuyên gia bên kia, hắn ta không tin hải đảo to như
vậy, hắn ta lại không tìm được một người để giao tiếp trong công việc.
Chờ Hứa Vệ Phương đi rồi, nhà họ Triệu trở nên yên tĩnh, Từ Mỹ Kiều giặt quần áo xong sang đây phơi nắng, cô ta không nhịn được nói: “Lão Triệu, anh cũng nhớ đấy, trước đó đám người chính ủy Tống không dẫn anh theo chơi, lần này có cơ hội tốt như vậy, nói không chừng nắm bắt được, có thể thăng chức không chừng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận