Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 154:

“Còn buồn ngủ không?”
Khương Thư Lan không để ý đến ý cười xấu xa của Tiểu Thiết Đản, mà chỉ sờ sờ trán của đứa nhỏ.
Tuy vì Tiểu Thiết Đản mà chịu chút ảnh hưởng, nhưng cậu bé kia không chán ghét Khương Thư Lan, thậm chí còn lắc đầu.
Điều này khiến Khương Thư Lan có chút vui sướng, cô đặt chén nước xuống bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Cháu tên là gì đó?”
Thanh âm cực kỳ dịu dàng, đủ khiến cho trái tim người khác tan chảy, cũng đủ khiến cho trẻ con cảm mến.
Đứa nhỏ không nói lời nào, cậu bé nhìn chằm chằm lên đỉnh xe mà ngẩn người.
Lúc này lại có bình luận hiện lên.
[Tên cậu bé là Lôi Vân Bảo, là cháu trai của sư trưởng Lôi, người đầu tiên đảm nhận chức sư trưởng ở hải đảo.]
Khương Thư Lan nhìn bình luận xong có chút kinh ngạc, sư trưởng Lôi của hải đảo?
Không phải là cùng đại đội với Chu Trung Phong sao?
Lần này bọn họ cũng đi hải đảo!
Khương Thư Lan thấy đối phương không nói lời nào, liền thấp giọng nói: “Vậy gọi cháu là Tiểu Bảo nhé!”
Cô nghĩ nghĩ rồi lấy từ trong túi ra một viên kẹo sữa thỏ trắng, hòa vào cùng với nước ấm rồi cho cậu bé uống một chút.
Nước được hòa với kẹo vô cùng ngọt ngào, khiến đôi mày đang nhíu lại của Lôi Vân Bảo thoáng giãn nở ra.
Khương Thư Lan thấy vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, bế cậu bé đi tới đi lui trong phòng để dỗ dành, thi thoảng sẽ liếc mắt nhìn ra bên ngoài.
Cô có hơi lo lắng cho Chu Trung Phong.
Chưa được bao lâu, bên ngoài liền truyền đến tiếng súng.
Khương Thư Lan theo bản năng mà bịt tai của hai đứa nhỏ lại, nhưng vẫn bị chậm một chút, Tiểu Thiết Đản bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, người lập tức run lên.
Mà Lôi Vân Bảo lúc trước còn uể oải không chút phấn chấn lập tức thanh tỉnh, nâng tay động chân, ánh mắt sáng bừng lên.
Cậu bé rất thích tiếng súng.
Rõ ràng sau khi nghe được tiếng súng rồi, cậu bé lại tỉnh táo hơn lúc trước rất nhiều.
Khương Thư Lan có hơi ngạc nhiên, cô ngăn lại nỗi lo lắng trong lòng.
Cô đưa một tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tiểu Thiết Đản, một bên an ủi Lôi Vân Bảo: “Chú quân nhân đang đi bắt người xấu đó, đừng sợ!”
“Tiểu Thiết Đản cũng vậy, cháu đừng lo, dượng cháu đang đi bắt người xấu.”
Lời này vừa nói ra, Tiểu Thiết Đản không khỏi kích động.
Ôm eo Khương Thư Lan, lại có chút ngượng ngùng.
Thấy Lôi Vân Bảo không chút sợ hãi, cậu bé cũng can đảm mà khoe ra: “Dượng là đại anh hùng chuyện đi bắt người xấu đó.”
Lôi Vân Bảo vừa nghe lời này, đôi mắt đang lúng liếng lập tức sáng rực lên.
Cũng không biết Tiểu Thiết Đản nói gì với cậu bé mà hai người rất nhanh liền hòa vào chơi cùng với nhau, tuy rằng vẫn luôn là Tiểu Thiết Đản nói, Lôi Vân Bảo nghe.
Khương Thư Lan nhìn hai đứa nhỏ, thoáng thoải mái hơn một chút.
Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Khương Thư Lan bế Lôi Vân Bảo, nắm tay Tiểu Thiết Đản, nghênh đón người vừa bước vào: “Chu Trung Phong!”
Trên mặt cô cất giấu đi vài phần lo lắng.
“Anh không sao.” Chu Trung Phong xốc màn che lên lộ ra dáng người cao ngất đầy mạnh mẽ, vẻ mặt nghiêm túc: “Đồng chí Khương Thư Lan, em lập công lớn rồi.”
Khương Thư Lan a một tiếng, kinh ngạc mà nhìn anh.
Chu Trung Phong đưa tay lên xoa đi mồ hôi và vết máu trên mặt mình, anh nói vài lời để giải thích rõ ràng.
“Đội buôn người này là đội số một ở phía Nam, có phạm vi cực lớn, liên lụy cũng rất rộng, cục công an Dương thành lúc trước từng truyền lệnh, cứ hễ ai cung cấp đủ manh mối sẽ được thưởng mười đồng, nếu bắt được người sẽ thưởng cho một trăm đồng!”
“Mà manh mối mà Khương Thư Lan em cung cấp, tổng cộng đã bắt được sáu người!”
Về phần sau khi thẩm vấn sẽ lòi ra được bao nhiều, điều này là không thể tưởng tượng được.
Ít nhất thì tiền thưởng phía trước của cô cũng đã có sáu trăm.
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Khương Thư Lan đã cứu được rất nhiều đứa trẻ, cũng cứu được rất nhiều gia đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận