Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 966:

Vị bảo vệ bên này từ sớm cũng đã được chào hỏi thăm qua, đội trưởng Trương gật gật đầu, dặn dò thuộc hạ của mình chút việc.
Sau đó, lại quay sang nhìn Hồ Vịnh Mai rồi nói: “Chủ nhiệm Hồ qua ký tên một cái.”
Người ngoài mà vào xưởng cán thép, đều phải ký tên mới cho qua.
Hồ Vịnh Mai chẳng nói một lời nào, ký tên của chính mình lên trên.
Sau đó, lại chạy đến ngay trước mặt của hai xe hàng lớn, xông thẳng về phía đầu xe mà vẫy vẫy tay, dẫn đầu đi ở phía trước, coi như là đang dẫn đường.
Lúc đi ngang qua viên bảo vệ, còn không quên quay sang đội trưởng Trương rồi nói: “Đội trưởng Trương, dẫn theo vài người xuống kho hàng thu mua, giúp đỡ vận chuyển hàng hóa xuống.”
Việc giúp đỡ vận chuyển hàng hóa xuống, cũng coi như là có thêm chút ít lợi lộc thêm rồi.
Đội trưởng Trương đương nhiên thì có qua thì cũng có lại, dẫn theo mấy viên bảo vệ khỏe mạnh nhất đi phụ một tay.
Khoang đồ.
Hai xe hàng lớn nghe thấy kho hàng lớn từ bên phía kho hàng thu mua.
Mọi người cũng đi theo giúp vận chuyển hàng hóa xuống, ai nấy cũng đều cực kỳ bận rộn.
Hồ Vịnh Mai bây giờ mới rảnh rỗi hơn, quay sang nhìn Chu Trung Phong, nhỏ giọng hỏi: “Đồng chí Chu, việc này là thế nào vậy?”
Sao lại đến trễ như thế cơ chứ?
Đã nói sẵn trước đó là tám giờ, rốt cuộc đến mười một giờ mới tới.
Chị ấy đứng ở ngay trước cửa, chả dám rời đi đâu, cứ đứng ở đó hít gần cả bốn tiếng bụi bẩn.
Chu Trung Phong cũng không giấu diếm gì, nói hết sự tình đã xảy ra.
Hồ Vịnh Mai nghe xong, nghiến răng mình: “Tên khốn đó, biết ngay là ăn hiếp những người từ ngoài đến mà!”
Sau đó, đột nhiên như nghĩ ngợi ra điều gì, lại nói: “Vậy thì sao đó thế nào nữa? Không sao chứ hả?”
Chu Trung Phong lắc đầu, đôi mắt quan sát chằm chằm vào những người đang khiêng hàng kia: “Không sao rồi, đều đã được giải quyết hết cả rồi.”
Lúc này, Hồ Vịnh Mai mới thở dài một hơi, nghĩ đến việc bên nhà chồng của tiểu Khương cũng thật là lợi hại.
Nếu không thì làm sao mà có thể giải quyết nhanh đến thế cơ chứ.
Chỉ là nghĩ đến sau này, Hồ Vịnh Mai có chút lo lắng: “Vậy sau này còn có thể xảy ra tình trạng như thế này nữa không?”
Nếu như thành công một lần, há chẳng phải là lỗ hết cả vốn sao.
Chu Trung Phong lắc đầu: “Sẽ không đâu.”
Lần này, Bành Văn Binh nhất định sẽ ghi nhớ cho kỹ, huống hồ gì hàng hóa của bộ đội hải đảo đã được vận chuyển trót lọt êm xuôi.
Nghĩ lại, cũng không có nhiều người chú tâm để ý.
“Vậy thì ổn, vậy thì ổn.”
Nhìn thấy hàng hóa sắp vận chuyển xuống hết cả rồi.
Hồ Vịnh Mai thử dò hỏi: “Đồng chí Chu, anh cũng đã bận rộn hết cả một buổi sáng rồi, có cần đến chỗ nhà ăn của xưởng cán thép chúng tôi ăn bữa cơm không?”
Chu Trung Phong lắc đầu: “Không cần đâu.”
Sau đó, chỉ về phía Hầu Tử cùng với Bốn Mắt đang ở phía sau xe dọn dẹp: “Chiến hữu của tôi đến rồi, tôi dẫn hai cậu ấy về nhà nghỉ ngơi một tí.”
Khởi hành hết cả ba ngày, có lẽ rằng Hầu Tử với Bốn Mắt không lúc nào là được chợp mắt cả.
Cũng phải thôi.
Hồ Vịnh Mai: “Vậy lần sau rảnh rỗi, nhất định phải đến xưởng cán thép, tôi nhất định sẽ chiêu đãi mọi người cho thật tốt.”
Chu Trung Phong chỉ “Ừm” một tiếng, không nói thêm gì cả.
Chỉ đến khi quay đầu xe thành công rồi, Chu Trung Phong bước lên vị trí ghế lái, lúc này mới quay sang nhìn Hồ Vịnh Mai rồi gật gật đầu, tỏ ý cần phải rời đi rồi.
Hồ Vịnh Mai lẩm bẩm trong lòng, đồng chí Chu đúng thật là lạnh lẽo vô tình.
Cũng không biết tiểu Khương làm sao mà chịu cho được.
Suy nghĩ bộc phát, nhìn thấy mọi người như đang muốn rời đi, Hồ Vịnh Mai cứ như sựt nhớ ra điều gì, chạy lên phía trước: “Mọi người cứ yên tâm, chiều nay tôi sẽ cho người bên khoa tài vụ, kết toán cho xong luôn.”
Đây cũng coi như là có qua có lại.
Chu Trung Phong đang ngồi ở vị trí ghế lái, nhìn xuống bên dưới: “Cám ơn.”
Đợi xe rời đi khỏi, Hồ Vịnh Mai lấy những lon đồ hộp đã được chuẩn bị sẵn từ trước ra, cho mỗi một viên bảo vệ mỗi người một hộp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận