Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 777:

Người này bình thường vốn đang rất trầm tĩnh lạnh lùng nhưng nhắc đến con trai cái là tạc mai giống như con nhím vậy.
Lão Tiêu lười tranh cãi với kiểu người cuồng con như vậy, liền nói với Chu Trung Phong: “Từ xa đến thì chính là khách, hôm nay tới căn tin ăn cơm đi, chú Tiêu sẽ dẫn cháu tới căn tin để mở mang tầm mắt.”
Chu Nghĩa Khôn lúc này lập tức cắt lời ông ấy: “Chắc là ông quên mất rồi, đồ ăn ở căn tin vừa mới được thêm hôm nay là do con trai tôi mang tới đó.”
Dừng một chút, ông ấy phủi phủi quần áo không dính chút hạt bụi nào của mình: “Huống hồ, con trai tôi cũng đã nấu cơm cho chúng tôi rồi, một nhà ba người chúng tôi đều ăn xong hết rồi.”
Lời này quả thực có tính chọc giận người khác rất cao.
Lão Tiêu ở bên cạnh quả thực không đành lòng nhìn thẳng, người này thực sự chính là lão Chu sao?
Sao mà con trai đến đây lại trở nên khoa trương giống như con công đực vậy?
Nhiều năm như vậy rồi cũng không phát hiện ông ấy lại còn có thể thành ra như vậy.
Không muốn nói chuyện với con công đực kiêu ngạo này, lão Tiêu gật đầu với Chu Trung Phong: “Vậy lần sau cháu tới đây, chú Tiêu sẽ mời cháu ăn cơm.”
Chu Trung Phong vâng một tiếng, nhìn theo bóng dáng rời đi của lão Tiêu.
Quay đầu nói với Chu Nghĩa Khôn: “Cha, trước giờ cha vẫn như vậy sao?”
“Có phải ý của con là nói như vậy có được hay không đúng không?”
Chu Nghĩa Khôn cười lên một cách hiếm thấy.
Chu Nghĩa Khôn gật đầu, hai người chầm chậm bước về nhà mình.
“Không sao đâu, là con không biết đó thôi, năm đó khi con của chú Tiêu kia gửi đồ tới cho ông ấy, ông ấy đã đắc ý đến mấy ngày liền, mỗi tối trước khi ngủ đều đến trước mặt cha với mẹ để khoe ra.”
Nào là con của ông ấy tốt như thế nào. Con của ông ấy hiếu thảo như thế nào.
Kỳ thật cuộc sống này của bọn họ quả thực rất buồn tẻ, con cái dường như chính là niềm vui duy nhất của bọn họ. Nhưng mà là vì trước đó bọn họ chưa được gần gũi nhiều với Chu Trung Phong nên mới bỏ lỡ mất nhiều năm như vậy.
Chu Trung Phong trầm mặc: “Cha, con xin lỗi.”
Anh tới quá muộn, tận hơn mười năm mới tới thăm bọn họ.
Chu Nghĩa Khôn đưa tay ra vỗ vỗ vai của anh, ông ấy kinh ngạc mà nhận ra đứa con trai này đã cao hơn cả ông ấy rồi.
“Không cần phải xin lỗi, là cha mẹ phải xin lỗi con mới đúng.” Thần sắc ông ấy tràn ngập niềm vui: “Hiện tại con có thể mang đồ tới và thăm cha mẹ như vậy là cha mẹ đã cảm thấy vui lắm rồi.”
Chưa nói đến việc Tiểu Phong còn nấu cơm cho bọn họ nữa.
Chu Nghĩa Khôn cảm thấy ông ấy sẽ nhớ ngày hôm nay đến suốt đời.
Thậm chí dù có bị đưa vào bên trong quan tài cũng có thể nói là chết không luyến tiếc điều gì.
Hai người không nói gì mà đi một đường xuống dưới lầu ký túc xá.
Lúc này Chu Trung Phong không đi lên nữa, anh đứng bên dưới lầu, dưới ánh trăng, Chu Nghĩa Khôn đeo một chiếc kính viễn thị.
Chu Trung Phong có chút không đành lòng, nhưng anh không thể ở lại căn cứ Tây Bắc này lâu được.
“Cha, con phải đi rồi.”
Nghe được lời này, Chu Nghĩa Khôn cứng người lại, bọn họ đều biết Chu Trung Phong sẽ rời đi, nhưng không ngờ anh lại rời đi nhanh đến như vậy.
Buổi chiều vừa đến mà buổi tối đã đi luôn rồi.
Chu Nghĩa Khôn thấp giọng nói: “Nhanh như vậy đã đi rồi sao? Không ở căn cứ nghỉ ngơi qua đêm sao?”
Ít nhất cũng phải ngủ nghê nghỉ ngơi một giấc rồi hãng đi thì sẽ an toàn hơn một chút.
Chu Trung Phong lắc đầu: “Thư Lan mang thai cũng được tám tháng hai mươi mốt ngày rồi.”
Cô ấy có thể sinh bất cứ lúc nào.
Còn anh, đi càng sớm không chừng có thể tranh thủ mà về sớm hơn được.
Anh không muốn bản thân anh làm chồng mà lại không thể ở bên cạnh Thư Lan lúc cô ấy sinh con.
Chu Nghĩa Khôn nghe như vậy thì gật đầu: “Nếu là nên đi thì cứ đi đi.”
“Con từ từ, cha đi lấy cho con ít đồ rồi cha sẽ xuống.”
Chu Trung Phong ừ một tiếng, nhìn theo bóng dáng run rẩy của Chu Nghĩa Khôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận