Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 208:

Cô thấy đồng chí Ngô năm lần bảy lượt tặng đồ, nghĩ là quan hệ thân thiết, mời Vương Thủy Hương thì không sao, nhưng bà thì có chút không thích hợp.
Cô cũng không biết rằng địa vị của sư đoàn trưởng Lôi cao, hơn nữa là người sắp về hưu, không ít người đều muốn nịnh bợ nhà họ Lôi, cho nên sư đoàn trưởng Lôi chưa bao giờ tham dự loại bữa cơm riêng tư như vậy.
Có điều, Khương Thư Lan và sư đoàn trưởng Lôi có tình cảm khác.
Đó chính là cô đã cứu Lôi Vân Bảo khỏi tay bọn buôn người, mà Lôi Vân Bảo lại vô cùng yêu thích cô.
Cho nên đồng chí Ngô cười ha hả nhận lời: “Chuyện này bác không thể làm chủ, nhưng mà khi trở về bác sẽ nói với ông chủ.”
Đến lúc đồng chí Ngô phải rời khỏi, Lôi Vân Bảo sống chết không chịu đi về.
Ôm chân Khương Thư Lan: “Bà Ngô, bà về một mình đi, cháu không trở về đâu!”
Ở nhà dì xinh đẹp chơi rất vui, có bạn bè, trở về làm gì, ngày nào cũng phải đối mặt với khuôn mặt khô khan của ông nội, quá khó khăn rồi.
Bà Ngô: “....”
Đồng chí Ngô có chút khó xử, muốn ôm Lôi Vân Bảo về, Lôi Vân Bảo cơ trí, khi đối phương định ôm cậu bé, cậu bé lập tức chui xuống dưới bàn ăn: “Không về đâu, cháu không trở về đâu!”
Giống như là rùa đen rụt đầu vào trong mai của mình, khiến người ngoài không bắt được.
Đồng chí Ngô bối rối, lại không dám đánh thằng bé.
Lôi Vân Bảo ở nhà họ Lôi cực kỳ quý báu.
Trong khoảng thời gian ngắn cảnh tượng đóng băng lại.
Khương Thư Lan không vội vã trả lời, cô hỏi Tiểu Thiết Đản: “Tiểu Thiết Đản, cháu muốn cho em Vân Bảo ở lại không?”
Cô rất hy vọng Tiểu Thiết Đản có một người bạn thuộc về riêng mình ở trên hải đảo.
Tiểu Thiết Đản lập tức gật đầu, gật đầu xong, lại nhỏ giọng nói: “Có thể gây phiền phức không ạ?”
Trước kia khi ở nhà, cha mẹ của đám bạn của bé rất không thích bọn họ đến nhà bé làm khách.
Bé sợ gây thêm rắc rối cho cô út.
Lời này vừa hỏi, dù là đồng chí Ngô, cũng không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiểu Thiết Đản một cái: “Đứa nhỏ này cũng hiểu chuyện quá rồi.”
Khương Thư Lan gật đầu: “Không có gì phiền phức, cháu muốn cho em Vân Bảo ở lại, vậy thì ở lại.” Tiếp theo, cô đổi chủ đề, đặt biệt chỉ ra trọng điểm: “Nhưng mà buổi tối hai đứa phải ngủ cùng nhau.”
Chu Trung Phong nghe xong nửa trước vốn dĩ có chút sa sầm mặt, nghe được nửa còn lại thì thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Thư Lan có đặt anh trong lòng mà.
Lần này, Tiểu Thiết Đản không trả lời, nhưng thật ra Lôi Vân Bảo vội vàng đồng ý: “Không thành vấn đề.”
Cậu bé ngủ cùng Tiểu Thiết Đản, Tiểu Thiết Đản sẽ ngủ cùng dì xinh đẹp.
Ba người bọn họ ngủ cùng nhau.
Thật có logic.
Sau khi xác nhận chỗ ở của đứa trẻ, đồng chí Ngô lại cảm ơn Khương Thư Lan lần nữa.
Chờ tiễn đồng chí Ngô rời đi, vẻ mặt Chu Trung Phong nhìn hai đứa trẻ có chút không tốt, nhưng cũng may Khương Thư Lan sai Chu Trung Phong đến Cung Tiêu Xã mua bồn tắm lớn và chén trà.
Hai đứa trẻ đều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chờ đến buổi tối, Khương Thư Lan ném hai đứa nhỏ vào bồn tắm như ném sủi cảo, tắm rửa từ trong ra ngoài.
Hầu như trẻ con trời sinh thích nghịch nước, hai đứa nhỏ lại có bạn chơi chung, cùng nhau suýt chút nữa phá nát cái bồn tắm.
Khương Thư Lan thật sự phải dùng rất nhiều hơi sức mới dụ dỗ được hai đứa trẻ.
Chờ tắm rửa xong rồi tống cổ bọn chúng lên giường tre nghỉ ngơi.
Khương Thư Lan cũng tắm rửa sơ qua, tắm xong tóc ướt chèm nhẹp nhỏ nước ròng ròng, cô thay một bộ quần áo rộng rãi, lộ ra bắp chân thon dài mảnh khảnh trắng như ngọc.
Chu Trung Phong chọn xong trở về, vừa ngẩng đầu liền thấy cảnh tượng này. Đối với một người đàn ông độc thân hơn hai mươi năm như anh, có thể nói là chấn động thị giác.
Ánh mắt của anh cũng dần dần trở nên mờ mịt, ánh mắt giao nhau.
Khương Thư Lan đỏ mặt trừng mắt nhìn anh, mắng một câu: “Anh đúng là đồ háo sắc!”
Dứt lời liền vào phòng ngủ.
Nửa tiếng sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận