Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 993:

“Vâng, chị dâu, vậy chị có chuyện gì thì tới tìm bọn em.”
Khương Thư Lan ừ một tiếng, Hầu Tử cùng với Bốn Mắt vừa rời đi, bên ngoài liền truyền đến một trận âm thanh: “Là em gái Thư Lan đã trở lại sao?” Là giọng nói của Miêu Hồng Vân.
Khương Thư Lan vội đem hai con đặt vào nôi, thay đổi tã, lúc này mới lên tiếng: “Chị dâu Miêu, là em, chị vào đây đi.”
“Ai da...”
Miêu Hồng Vân mang theo một rổ đồ ăn liền đi vào, còn nói với: “Xem như em đã trở lại, chị còn tưởng rằng em luyến tiếc ở thủ đô không muốn trở lại.”
Trước kia không có hàng xóm cũng không sao. Nay thình lình bên cạnh lại an tĩnh quá, bọn họ ngược lại thành ra không quen.
Khương Thư Lan đang vội, nghe vậy quay đầu lại nói: “Xem chị nói kìa, hải đảo cũng coi như là nửa gốc rễ của chúng em, chúng em còn có thể không trở lại hay sao?”
Chu Trung Phong còn ở đảo làm lính một ngày, bọn họ liền ở đây thêm một ngày.
Nghe được lời này, Miêu Hồng Vân cười, đem để giỏ rau xuống, rửa sạch hai tay, liền tiến đến hỗ trợ đổi tã cho đứa nhỏ.
Vừa ước lượng, chị ấy ai da một tiếng: “Trộm vía, nặng không ít rồi nha.”
Thời điểm lúc trước hai đứa nhỏ đi còn rất nhẹ. Giờ ôm đến còn có hơi trầm cánh tay.
Khương Thư Lan bật cười: “Một ngày ăn nhiều bữa như vậy, còn có thể không lớn sao ạ?”
Nói tới đây, cô nhìn thời gian: “Chị dâu Miêu, có khả năng em phải nhờ chị cùng thím Na giúp em một chút.”
“Trông hai đứa bé đúng không? Chị còn ước đây.”
“Đi đi đi, hiện tại đem hai đứa nhỏ mang sang nhà họ Na chị luôn.”
Những ngày Khương Thư Lan không ở đây, các cô nhớ Thư Lan, càng nhớ hai đứa con trai nhà Thư Lan hơn.
Khương Thư Lan vâng một tiếng, cầm bình sữa rồi nhặt ít tã, mang tất cả theo: “Em gửi hai đứa nhỏ bên chỗ chị để đi sang bên nhà xưởng kia một chuyến.”
“Không thành vấn đề.”
Chỉ là, nhắc tới nhà xưởng, Miêu Hồng Vân không nhịn được liền thở dài: “Em đi xem thế nào cũng phải.”
Nhà xưởng cháy, mấy ngày nay trên hải đảo làm ầm ĩ huyên náo.
Đem đứa bé đều sắp xếp thỏa đáng xong, Khương Thư Lan nghĩ nghĩ, quyết định cầm theo toàn bộ đơn đặt hàng ở thủ đô. Cô trực tiếp đi đến nhà xưởng.
Nhìn thấy nhà xưởng đen như mực lại lộn xộn kia, thái dương Khương Thư Lan nhảy thình thịch, tìm sĩ quan hậu cần hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy ạ?”
Sĩ quan hậu cần hút thuốc ở bên cạnh, mới có thời gian mấy ngày mà cậu ta như già đi tận mấy tuổi.
Nghe được hỏi chuyện, cậu ta mới có chút hoàn hồn: “Tiểu Khương, cô đã trở lại à?”
Khương Thư Lan thấy cậu ta cảm xúc không tốt, thở dài, hỏi lại một lần: “Sĩ quan hậu cần, đây là đã xảy ra chuyện gì?”
Nhà xưởng bị cháy không phải việc nhỏ, kho hàng bị thiêu hủy càng không phải việc nhỏ.
Sĩ quan hậu quần rít một hơi thuốc, dùng giày da bọc mũi dập tắt.
Cậu ta nhìn nhà xưởng đen như mực kia, tròng mắt không di chuyển, bên trong chứa đầy sự hối hận.
“Ba ngày trước, tôi vì đuổi kịp thời gian đặt hàng, yêu cầu xưởng rau củ sấy khô bên này tăng ca thêm giờ để hoàn thành tốt nhiệm vụ, sau đó rút người đi giúp xưởng đồ hộp cùng xưởng hải sản.”
“Kết quả... Vội vàng thành rối loạn, buổi tối có người công nhân quên không dập tắt lửa trong bếp lò. Lửa trong bếp lại đốt cháy than để bên ngoài, hải đảo lại nắng nóng, gió Tây Bắc thổi, một đường từ xưởng rau củ sấy đốt sang xưởng mứt.”
“Cùng văn phòng để đơn hàng phía sau, toàn bộ đều cháy hết.”
Khương Thư Lan nghe thấy vậy, theo bản năng mà nhíu mày một cái: “Không có ai bị thương chứ?”
Sĩ quan hậu cần lắc đầu nói: “Không có ai.”
Sau đó, trong mắt cậu ta hiện lên một tia thương tiếc: “Hàng hóa xưởng rau củ sấy khô tích cóp một tháng, toàn bộ đều cháy hết, còn có một đống hàng của xưởng mứt cũng không còn.”
Càng đừng nói… Ngay cả nhà xưởng cũng thế.
Cái này cũng dẫn tới hai ngày nay chậm trễ nghiêm trọng kỳ hạn đơn hàng.
Khương Thư Lan hít sâu một hơi: “Không có thì không có, đây đều là việc nhỏ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận