Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 107:

Khương Thư Lan và Chu Trung Phong đồng loạt gật đầu, sau đó Khương Thư Lan liền lấy ra số tiền bồi thường vừa rồi từ trong túi.
Không ngờ là cô còn chưa kịp lấy ra, Chu Trung Phong lập tức bắt lấy cánh tay cô: “Để anh!”
Dứt lời, anh lấy trong túi ra tờ nhân dân tệ đưa qua, ngữ khí thẳng thắn: “Đồng chí, phiền ông rửa luôn cho chúng tôi bức ảnh đầu tiên nữa.”
Chính là bức ảnh hai người nhìn đối diện nhau.
Chụp để lấy ra cũng không sao hết.
Ông chủ quán chụp ảnh gật đầu: “Chuyện này không thành vấn đề.”
Ông ta chỉ ước mấy đồng chí đến chụp ảnh có thể đòi rửa càng nhiều ảnh càng tốt.
Đợi khi ra khỏi quán chụp ảnh rồi, Khương Thư Lan nghi hoặc nói: “Lúc trước không phải đã nói rồi sao, để cho em trả tiền chụp ảnh mà!”
Dù sao cô lấy được số tiền bồi thường đó từ trên người Trâu Dược Hoa, tiêu hay không cũng không mất mát gì.
Chu Trung Phong lắc đầu: “Số tiền này em cứ giữ đi.”
Dừng một lúc: “Lát nữa em có muốn đi tới hợp tác xã tín dụng với anh không?”
“Đi tới đó để làm gì vậy ạ?” Khương Thư Lan nghi hoặc.
Chu Trung Phong ho nhẹ một tiếng: “Bà nội chuẩn bị lễ hỏi cho em rồi, chúng ta đến lấy thôi.”
Đó chính là tiền của bà nội, là sính lễ mà người lớn chuẩn bị thay anh.
Khương Thư Lan sửng sốt, sính lễ không phải đã đưa rồi sao?
Tứ đại kiện vẫn còn đặt ở nhà cô mà?
Chu Trung Phong giải thích: “Thứ đó không giống vậy, tứ đại kiện là anh đưa, sính lễ là bà nội cho.”
Dứt lời, anh liền đi tới hợp tác xã tín dụng, chưa được một lúc, anh đã lấy ra bốn tờ giấy mỏng, đưa cho Khương Thư Lan: “Thứ này em cứ nhận lấy trước đi.”
Khương Thư Lan mở giấy ra liền thấy cuối trang giấy có in chữ xanh, viết sáu trăm sáu mươi sáu.
Khương Thư Lan bị dọa cho sợ, cô lập tức cảm giác có hơi phỏng tay, vội muốn trả lại giấy: “Sao nhiều quá vậy ạ?”
Đối với đội sản xuất của bọn họ mà nói, cưới được người vợ tốn khoảng mười đến hai mươi đồng đã là không tồi rồi.
Đây tới tận sáu trăm sáu mươi sáu thì làm sao mà được chứ?
Thấy cô nói không cần, Chu Trung Phong nhíu mày: “Đây là bà nội cho chúng ta, em cứ nhận lấy trước đi, nếu chúng ta không nhận, bà nội sẽ nghĩ chúng ta không thích sính lễ này.”
Nói tới đây rồi, Khương Thư Lan lúc này mới nhận lấy: “Vậy em cứ giữ trước, đợi đến khi tới hải đảo sẽ lấy số tiền này ra.”
Thấy cô chịu nhận rồi, Chu Trung Phong mới thở phào một hơi, lại sờ sờ vào bên trong túi tiền.
Cũng đưa luôn cả số tiền còn lại của mình ra: “Đây là tiền trợ cấp, lúc trước đã trích ra một phần để mua tứ đại kiện, số tiền còn lại đều ở trong đây hết.”
Khương Thư Lan ngẩn ra, cô vừa nhận lấy liền thấy phía trên có ghi là hơn hai trăm đồng, rõ ràng lúc trước vì tứ đại kiện mà Chu Trung Phải phải rút toàn bộ số tiền trong ngân hàng rồi.
Cô không vội nhận lấy ngay, chỉ nhẹ giọng mà trêu ghẹo: “Anh đưa toàn bộ tiền cho em rồi, không sợ em ôm hết tiền chạy mất sao?”
Sao lại có người vừa rồi mới đăng ký kết hôn, bây giờ đã giao hết tài sản cho cô được như vậy chứ?
Chu Trung Phong không khỏi nhìn xuống giấy đăng ký kết hôn, cười nói: “Chạy không thoát được đâu.”
Lời này vừa nói ra, Khương Thư Lan cũng không nhịn được cười, đúng vậy! Chạy không thoát được đâu.
Bây giờ hai người kết hôn đã kết hôn, đăng ký cũng đã đăng ký, chính thức trở thành người một nhà rồi.
“Em cũng không có ý định chạy đi đâu.” Cô muốn cùng Chu Trung Phong sống cho thật tốt.
Lời này rất dễ nghe, Chu Trung Phong nhịn không được hướng về phía Khương Thư Lan mà hành lễ: “Đồng chí Khương Thư Lan, về sau nhà chúng ta đều dựa hết vào quyền lực nắm giữ tài chính của em.”
Anh ở ngoài phấn đấu để cho cô, cho con có một gia đình êm ấm.
Khương Thư Lan lập tức đỏ mặt, tức giận liếc anh một cái: “Đang ở bên ngoài đó! Bớt bớt chút lại đi!”
Đôi mắt như nước mùa thu của cô liếc nhìn qua khiến xương cốt Chu Trung Phong thiếu chút nữa đã mềm nhũn ra rồi, anh nhịn không được mà nở nụ cười: “Ờ, anh biết chỉ có ở nhà mới không cần phải bớt bớt lại thôi.”
Lời này vừa nói ra, Khương Thư Lan lại lần nữa mà trừng mắt nhìn anh, người này rõ ràng trước khi kết hôn còn rất đạo mạo, sao khi kết hôn rồi miệng lưỡi lại trơn tru, còn biết nói đùa như vậy.
Khương Thư Lan tiếp tục nói, nhắc tới chuyện chính: “Chu Trung Phong, chúng ta về nhà trước để thu dọn đồ đi, ngày mai lúc đi lấy ảnh chụp sẽ tới bưu cục gửi ảnh chụp, anh thấy thế nào?”
Đây cũng là ý định của Chu Trung Phong, vậy nên đương nhiên là anh hoàn toàn tán thành.
Lúc quay lại nhà họ Khương, bàn tiệc trong sân nhà đã được dọn đi gần hết rồi.
Cũng chỉ còn lại người nhà họ Khương đang thu dọn lại bàn ghế.
Thấy Khương Thư Lan với Chu Trung Phong quay về, lão tam còn đang ở bên ngoài thu dọn bàn ghế liền kêu lên: “Em gái về rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận