Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 176:

Như thể bản thân bị lạc vào cảnh giới kỳ lạ? Biển xanh trời lam bờ cát bạc, hải yến bay lượn, cá heo bơi nhảy.
Lãng mạn đến mức không thể nói thành lời.
Lôi Vân Bảo đang ngồi xổm trên boong tàu mà chơi đùa nhịn không được mà ngẩng đầu lên nhìn một cái, cậu bé nhíu mày: “Là con chim trắng thôi mà?”
Cậu bé nhìn về phía Khương Thư Lan, không hiểu dì xinh đẹp đang hứng phấn vì điều gì, nhỏ giọng mà nói: “Không ăn được đâu ạ, loại hải âu này chắc chắn ăn không ngon ạ!”
Còn không ngon bằng thịt gà.
Khương Thư Lan: “?”
Khương Thư Lan sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại được, đây là văn học lãng mạn trong lòng cô mà?
Sau lại dùng việc ăn ngon hay không để hình dung được chứ!
Rất mang tính phá hoại!
Cô không muốn nói chuyện với con nít ranh nữa.
Chu Trung Phong ở bên cạnh nhìn khuôn mặt khó chịu của Khương Thư Lan nhịn không được mà cười: “Trẻ con thì biết cái gì? Bọn họ chỉ biết được là ăn ngon hay không mà thôi.” Quan tâm gì đến cái gọi là văn học lãng mạn chứ.
Anh không hề biết Khương Thư Lan vậy mà có đọc cả văn học nước ngoài nữa, về sau anh có lẽ có thể cho cô vài quyển như vậy.
Chỉ là, đột nhiên nghĩ đến gì đó rồi đè nén suy nghĩ này xuống.
Bây giờ vẫn chưa thích hợp cho lắm.
Khương Thư Lan lúc mới lên phà thì rất hưng phấn, nhưng sau đó dần dần bắt đầu trở nên uể oải không còn chút phấn chấn nào nữa.
Bởi vì khung cảnh đẹp đẽ trên tàu cũng không thể địch lại được cơn cay sóng.
Mới nửa giờ đầu Khương Thư Lan còn có thể chịu được, nhưng sau đó quả thực không chịu được nữa, bên trong dạ dày như muốn tuôn trào toàn bộ đồ ăn ra.
Cô nôn ra một lần.
Người lớn nôn, trẻ con cũng nôn, Khương Thư Lan và Tiểu Thiết Đản cùng nôn hết ra với nhau, hai mắt ướt đẫm nước, nhìn đáng thương vô cùng.
Chu Trung Phong cũng rất sốt ruột, anh hoàn toàn không ngờ Khương Thư Lan lại say sóng nặng đến như vậy.
Anh liên tục hỏi vài người xem có ai có thuốc say tàu không.
Thực ra không phải anh không có, mà là do ở cục cảnh sát Dương thành lâu quá nên anh đã để quên mất thuốc say tàu.
Một người phụ nữ búi tóc đằng sau gáy ở trên thuyền lấy từ trong bao đồ của mình ra một lọ thủy tinh rồi hỏi: “Đồng chí, tôi có hạnh xanh ngâm muối đây, trị say sóng rất tốt, anh có muốn không?”
Bên trong chiếc bình trong suốt chất đầy mấy viên hạnh xanh giòn giòn màu xanh nhạt.
Vừa nhìn đã khiến người ta chua hết cả mồm miệng.
Chu Trung Phong cảm ơn người kia rồi trực tiếp cầm đưa cho Khương Thư Lan: “Em hãy thử chút đi.”
Khương Thư Lan hiện tại ăn gì cũng không vào, nhưng vừa ngửi được mùi chua từ trong bình, ngược lại lập tức cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Cô theo bản năng mà nhận lấy đồ, cho vào trong miệng ăn luôn, răng rắc mấy tiếng, hạnh xanh được cắn giòn tan trong miệng, nước đặc lan ra bốn phía trên đầu lưỡi, vị chua xốc đến tận đỉnh đầu.
Người Khương Thư Lan theo đó mà run lên, ngũ quan cũng nhíu lại cùng chỗ hết với nhau.
Cố gắng chịu đựng vị chua kia trong một hồi, vậy mà lại khiến cho cơn say vừa rồi giảm đi không ít!
Có tác dụng thật!
Khương Thư Lan nhét hạnh vào miệng Tiểu Thiết Đản, ngũ quan Tiểu Thiết Đản cũng nhíu hết lại với nhau.
Đợi đến phiên Lôi Vân Bảo, đầu cậu bé lập tức lắc qua lắc lại như cái trống lắc, che miệng: “Cháu không cần, cháu không có bị say sóng!”
Sau đó cậu bé như thể nhớ được gì đó, liền chạy đến chỗ của lồng gà, mở chiếc lồng gà ra.
Một đứa trẻ nhỏ xíu như vậy cũng không biết sao lá gan lại lớn thế, một tay cậu bé nắm cổ gà, trực tiếp xách con gà đi đến boong tàu.
Giờ phút này, con gà mái như thể mất nửa cái mạng rồi.
Một con gà mái đang mê man, lúc bị Lôi Vân Bảo xách lên, con gà mái kia không còn chút phản kháng nào hết, ngược lại cái cổ còn nghiêng về phía trước, liên tục mở cái miệng gà ra, nhìn bộ dạng kia như thể cũng đang nôn...
À... Không! Như thể cũng đang bị say sóng vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận