Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 675:

Cái gọi là tình thân, ở trước một thân thể khỏe mạnh, dường như cũng không quan trọng nữa.
Thậm chí Chu Trung Phong không có nhiều ý nghĩa, anh không cần gì khác, chỉ cần họ có thể rời khỏi đó được thì hãy rời khỏi.
Chỉ cần cha mẹ của anh khỏe mạnh là được, nhưng anh rất rõ ràng, cái yêu cầu đơn giản này rất khó thực hiện được.
Lần này sư trưởng Lôi cũng không thốt nên lời, ông ấy đứng lên, đi qua đi lại không ngừng.
Ông ấy đi qua đi lại trong phòng làm việc không biết bao nhiêu lần.
“Đây là chuyện lớn, hai đơn vị cần phải bàn bạc, mà bàn bạc xong, phải được cấp trên phê duyệt nữa.”
Mua bán hàng hóa, chuyện này đã không hợp quy tắc.
Nhưng nếu đặt trên việc công, với lại cũng vì thân thể của những nhân viên nghiên cứu, dường như chuyện này có thể thực hiện được.
Những người này đối với tổ chức mà nói, bọn họ chính là bảo vật.
Chu Trung Phong nhíu mày, anh nghĩ sẽ phiền phức, nhưng không ngờ sẽ phiền phức tới mức này.
Thấy anh nhíu mày, sư trưởng Lôi biết anh đang nghĩ gì: “Nhưng mà cháu cũng yên tâm đi, đây là những thứ cung cấp cho mấy anh em chuyên môn, chú cho cháu một cái thời gian, trong hôm nay, chú sẽ giải quyết chuyện này, cho dù thành công hay không, chú đều sẽ cho cháu câu trả lời chắc chắn.”
“Ngoài ra, nếu cháu có ý tưởng gì thì có thể nói với chú.”
Chu Trung Phong rất muốn nói, anh đã để cho Thư Lan chuẩn bị, nhưng đó là tiền trảm hậu tấu().
[Chú thích: (
) Tiền trảm hậu tấu: chém người trước, tâu lên vua sau (một đặc quyền vua ban cho bề tôi thời phong kiến); thường dùng (với phong cách khẩu ngữ) để ví trường hợp tự ý giải quyết, xong rồi mới báo cáo, không xin ý kiến trước.]
Anh nghĩ: “Cháu và Thư Lan đều nghĩ rằng, nếu có thể buôn bán công khai thì sẽ xây nhà máy, nhà máy này sẽ sản xuất hải sản, mứt hoa quả khô, sau đó đưa đến căn cứ Tây Bắc.”
“Tất nhiên…” Không chỉ có vậy, anh và Thư Lan còn nghĩ đến một chuyện.
“Cái đó không chỉ có thể đưa tới căn cứ Tây Bắc, mà biên cương, Nội Mông và những nơi đất liền không có hải sản, tất cả đều là thị trường.”
Nghĩ đến đây, trên mặt Chu Trung Phong nhiều thêm mấy phần tham vọng.
“Lãnh đạo cứ kết nối thuận lợi với căn cứ Tây Bắc trước đó, còn phần thị trường sau này thì chúng ta có thể kết nối với trung tâm bách hóa, Cung Tiêu Xã ở các tỉnh thành.
Cái này không những có thể nâng cao trình độ kinh tế của hải đảo, mà ngay cả chuyện quân nhu() căng thẳng của quân đội chúng ta, dường như cũng có thể hòa hoãn.”
[Chú thích: (
) Quân nhu: Đồ cần dùng cho đời sống của quân đội như quần áo, lương thực.]
Bọn họ buôn bán ư?
Nhưng cũng không hẳn, lợi nhuận không rơi vào túi tiền của riêng mình, mà đều quy về tập thể.
Điều đó hợp pháp và hợp quy tắc.
Những Cung Tiêu Xã, trung tâm bách hóa tổng hợp, trung tâm mua sắm, cũng đều phải buôn bán như thường, nhiều thêm một đơn vị, hết thảy đều hợp quy tắc.
Đây không phải đầu cơ trục lợi, đây mới là dựa vào thực tế mà làm.
Lời này của Chu Trung Phong, kế hoạch này khiến cho hô hấp của sư trưởng Lôi dồn dập hơn: “Căn cứ Tây Bắc cần chúng ta.”
Ông ấy thốt ra mấy chữ, điều đó càng thể hiện sự kiên định cho việc xây nhà máy này.
Chu Trung Phong tiếp tục nói: “Vâng, thật ra nhà máy hải sản và nhà máy mứt, chúng ta có thể dựa theo hình thức của rừng cao su mà làm.”
“Vốn dĩ rừng cao su là đồ của người dân, nhưng sau khi quân đội và người dân thoải thuận, rừng cao su được quy về cho quân đội tiếp quản, lợi nhuận sẽ chia theo sản lượng cho người dân, phần còn lại được quân đội xử lý, mà chúng ta muốn xây nhà máy hải sản và nhà máy mứt, bản chất của cái này với rừng cao su không khác nhau.”
Thật ra, theo Chu Trung Phong, bản chất của hai việc này giống nhau.
Rừng cao su kia, trước hết là vì đề cao thu nhập của người dân, thứ hai là vì nâng cao quân nhu của quân đội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận