Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 700:

May còn có Khương Thư Lan làm việc trong căn tin lâu như vậy nhưng chưa từng đắc tội với cậu ta, cậu ta rất cảm kích đối phương.
Khương Thư Lan thấy vậy liền cười cười, nhỏ giọng khuyên nhủ sĩ quan hậu cần: “Tôi khuyên anh vẫn là nên đừng mở miệng ra nói nữa thì hơn.”
Dựa vào tính cách này của cha mẹ cô, mở miệng ra nói có thể khiến người ta tức chết mất.
Cô sợ sĩ quan hậu cần khó mà sống sót để đi ra khỏi sân nhà bọn họ được.
Sĩ quan hậu cần ngẫm lại thấy cũng đúng, lập tức im lặng, sau đó cũng chỉ chăm chú làm việc, mặc kệ cha Khương nói cái gì thì cậu ta cũng không tiếp lời, cố gắng trở thành một kẻ câm điếc không nghe nói gì hết.
Ba người đàn ông bọn họ sau đó rất nhanh đã xây xong được một cái bếp lò.
Khương Thư Lan nhìn qua, đúng thực là bếp lò trong tưởng tượng của cô rồi, nhưng vẫn chưa thể sử dụng ngay được, mà phải phơi nắng qua một ngày một đêm cho khô thì mới có thể bắt đầu sử dụng.
Đến ngày thứ hai, bếp lò đã hoàn toàn được làm xong.
Mà Khương Thư Lan đã sớm chuẩn bị xong rau củ trước đó một ngày rồi, cũng có phơi qua một ngày, hơi ẩm đều đã được giảm bớt đi phần nào.
Một rổ đậu sừng dài, một rổ củ cải thái sợi, trước tiên cứ dùng hai loại để thử nghiệm trước đã, nếu như làm thành công rồi thì sẽ làm thêm vài loại rau xanh nữa.
Đến khi chính thức đốt lòng bếp, liền có không ít người đi tới để xem.
Không chỉ có nhà nhà hộ hộ bọn họ, mà còn có cả sư trưởng Lôi cùng với tư lệnh Cao, một nhà ba người của đội trưởng Na và chính ủy Tống với đội trưởng Triệu nữa.
Còn cả sĩ quan hậu cần đến sớm nhất nữa.
Trên cơ bản không ít người lớn nhỏ đều tụ tập trong chiếc sân nhỏ nhà Khương Thư Lan.
Nhìn thấy có nhiều người đến như vậy, Khương Thư Lan liền có chút không yên.
Vẫn chỉ có Chu Trung Phong để ý được đến cảm xúc của cô, liền thấp giọng nói: “Hay là để anh kêu bọn họ rời đi hết nhé?”
Như vậy áp lực của cô sẽ nhỏ đi một phần nào.
Anh cũng không ngờ miệng của sĩ quan hậu cần kia lại rộng đến vậy, vừa quay về đã lan truyền tin tức đi khắp nơi, đương nhiên là tin tức cậu ta không được nữa vẫn chưa bị truyền ra.
Khương Thư Lan thoáng nhìn qua đoàn người ở trong sân, nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Bỏ đi, bọn họ nguyện ý đến xem mà!”
“Bắt đầu chuẩn bị thôi, trước tiên nung nóng lòng bếp trước.”
Bên trong lòng bếp đã được đút vô một số củi rồi, ngoài những cây rơm rạ mềm bên dưới ra thì mặt trên trải toàn là củi lửa hết.
Mà lại toàn là gỗ cây vải.
Đây là Khương Thư Lan biết gỗ cây vải có mùi nên mới cố ý kêu người ta chọn loại gỗ này.
Sư trưởng Lôi ở bên cạnh hỏi: “Phải đốt như vậy khoảng bao lâu.”
Khương Thư Lan tính qua rồi nói: “Ít nhất cũng phải một tiếng.”
Ít nhất cũng phải khiến cho lòng bếp đủ nóng, lúc này mới có thể cam đoan rau củ trên tấm lót bằng sắt có thể nhận lấy nhiệt độ cao để được sấy khô được.
Hơn nữa quy trình sấy cũng phải đợi rất lâu.
Trên khu bình luận có nói, sấy khô dường như phải dùng độ cao một trăm hai mươi độ, sấy trong vòng chín mươi phút.
Mà lòng bếp sau khi được nung nóng rồi có lẽ cũng phải đạt được đến một trăm hai mươi độ, nhưng để duy trì được lâu thì rất khó vì theo thời gian nhiệt độ trong lò đều sẽ bị giảm đi.
Cô lại tính toán thời gian.
Trước hết cứ tạm thời tính một giờ đã.
Như vậy lấy rau củ ra mới biết được có sấy khô đến tám mươi phần trăm hay chưa.
Bọn họ không cần làm khô hoàn toàn, khô đến tám mươi phần trăm là được rồi.
Lúc Khương Thư Lan còn đang trầm tư, sư trưởng Lôi ở bên cạnh cảm khái nói: “Một tiếng chắc là chú đợi không nổi rồi.”
Bọn họ có thể tranh thủ thời gian mà đến xem bếp lò sấy rau củ như vậy cũng coi như miễn cưỡng lắm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận