Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1012:

Biển xanh trời trong bờ cát trắng, mẹ Khương không khỏi cảm thán: “Hải đảo vẫn xinh đẹp như vậy.”
Nói xong, bà cười tủm tỉm: “Không biết Thư Lan có biết chúng ta lại đến hay không nữa?”
Tất nhiên Khương Thư Lan không biết.
Mẹ Khương và cha Khương cố tình cho con gái bất ngờ, cho nên lúc xuất phát cũng không nói với Khương Thư Lan.
Mãi đến khi ba người xuống thuyền, đi lên bến tàu, chiến sĩ nhỏ đang tuần tra nhìn thấy họ, cậu ấy lập tức kinh ngạc nói: “Chú Khương, thím Khương, Tiểu Thiết Đản, mọi người trở lại rồi à?”
Một câu trở lại này khiến cho cha Khương và mẹ Khương có cảm giác như trở về nhà.
Cha Khương và mẹ Khương liếc nhìn nhau một cái: “Đúng vậy, chúng tôi không yên tâm bọn nhỏ.”
Trong bọn nhỏ này có cả Khương Thư Lan, cũng có Nháo Nháo và An An.
Chiến sĩ nhỏ kia nghe vậy, cậu ấy nhếch miệng cười, gọi thêm một người sang đây, rồi nhận lấy gánh đồ của hai vợ chồng già bọn họ, cậu ấy nói: “Cuối cùng hai người cũng tới, mấy ngày nay chị dâu bận đến mức hỏng luôn rồi.”
Từ chuyện nhà máy cháy, Khương Thư Lan bận rộn như con quay, mỗi ngày chỉ có thể giao bọn nhỏ cho hàng xóm ở cách vách trông nom.
Hầu như những chiến sĩ không đi tiền tuyến như bọn họ đều biết.
Ai mà rảnh rỗi thì sẽ tới giúp Khương Thư Lan gánh nước, làm một ít chuyện trong khả năng.
Chiến sĩ nhỏ kia vừa nói ra lời này, cha Khương và mẹ Khương liếc nhìn nhau: “Sao vậy? Trung Phong và Thư Lan không trông chừng bọn nhỏ sao?”
“Đội trưởng Chu đi tiền tuyến, chị dâu bận rộn xử lý chuyện nhà máy cháy, một mình chị ấy không thể lo liệu quá nhiều việc.”
Cậu ấy vừa nói xong, mẹ Khương vỗ trán: “Đều trách thím, đều trách thím, biết vậy thím cứ đi đến đây trước, vậy mà thím lại kéo dài thời gian ở nhà thêm hai ba ngày.”
Cha Khương không nói gì, nhưng ông ấy cũng có hơi hối hận.
Vì thế bước chân của bọn họ cũng nhanh hơn đôi chút.
Tới cửa nhà.
Bọn họ liền nghe Khương Thư Lan dỗ bọn nhỏ ở bên trong, một bên dỗ bọn nhỏ, một bên xử lí đơn đặt hàng, trong lòng ôm một đứa, trong xe nhỏ để một đứa.
Bởi vì tay không rảnh nên cô đặt chân lên xe, thường xuyên đẩy đẩy.
Trên bàn còn có một xấp giấy trắng mực đen, từng tờ được bày ra ở kia, rõ ràng là rất bận rộn.
Vừa nhìn thấy vậy… Cha Khương và mẹ Khương làm sao không hiểu cho được.
“Thư Lan…”
Khương Thư Lan còn tưởng mình nghe nhầm, xuất hiện ảo giác, cô vỗ vỗ bọn nhỏ, nói thầm một tiếng: “Sao mẹ lại nghe thấy tiếng ông bà ngoại của con gọi mẹ thế này?”
Sau đó, cô tiếp tục xử lý đơn đặt hàng.
“Thư Lan…”
Mẹ Khương lại gọi một tiếng nữa, bà đi đến cởi áo khoác ra ném lên ghế.
Bà chỉ mặc một bộ quần áo sạch sẽ bằng vải thô ngắn ngắn, bà bế An An ở trong xe ra, theo bản năng mà ước lượng: “Ây da, nặng như thế à?”
Bé con này thật mập mạp.
Mãi đến khi mẹ Khương tiến vào bế đứa bé lên, Khương Thư Lan mới có cảm giác chân thật, cô kinh ngạc há to miệng, rồi nhìn sang: “Mẹ? Sao mọi người lại đến đây? Với lại sao cha mẹ không nói với con, để con đi đón mọi người.”
“Cha con đâu?”
“Ông ấy ở phía sau kìa.”
Mẹ Khương bế An An dỗ một hồi lâu, sau đó bà mới cẩn thận đánh giá Khương Thư Lan: “Gầy quá, sao con lại gầy đến như vậy?”
Lúc ở cữ, gương mặt cô còn có vài phần phúng phính của trẻ con, trông cứ như viên ngọc tròn phát sáng.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cằm cô dài hơn, khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt, và một đôi mắt đặc biệt to.
“Đều trách mẹ và cha con, lúc xuất phát cứ lề mề, kéo dài tận ba ngày, nếu không con sẽ…”
Sẽ không vội đến nỗi chân không chạm đất như vậy.
Khương Thư Lan nhìn cha Khương và mẹ Khương đều tới đây, lúc này cô mới như trút được gánh nặng mà cười cười.
“Mẹ, gầy mới đẹp, trước kia con quá béo, quần áo mặc cũng không vừa.”
Lúc cô bận rộn một vòng ở hải đảo, cô sụt mất bốn năm cân.
Gần như một ngày giảm một cân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận