Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1540:

Bốn Mắt ý thức được liền nói: “Không có khả năng? Bảo tiêu bên người Lí Húc Dương đều là một tay em đào tạo ra tới. Nếu anh ta bị bắt cóc, vậy một đám bảo tiêu hẳn là có thể kéo dài một đoạn thời gian.”
Không nên yên lặng không một tiếng động như vậy.
Khương Thư Lan xoa xoa chân mày: “Giống như là bảo tiêu gây án.”
Cái này... Không biết Bốn Mắt nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói một tiếng: “Không xong rồi, chị dâu, em đi liền đây.”
Chờ sau khi Bốn Mắt cũng rời đi, Khương Thư Lan vẫn cảm thấy không yên tâm. Nghĩ nghĩ một hồi, cô lại đánh điện thoại báo công an.
Đương nhiên, còn điện thoại của những người khác nhà họ Lí, Khương Thư Lan không dám gọi. Cô không biết là ai muốn mạng của Lí Húc Dương, là bên ngoài bắt cóc chỉ vì tiền tài, hay vẫn là tranh đấu bên trong nhà họ Lí bọn họ.
Vào ban đêm.
Khương Thư Lan để một cái bàn chèn cửa, cô dựa vào mép giường, gần như là thức không hề ngủ.
Thời điểm buổi sáng 6 giờ hơn, sắc trời đã hơi sáng, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân. Khương Thư Lan đột nhiên bừng tỉnh, ngay sau đó nhảy chân trần từ giường xuống, lặng yên không một tiếng động đi đến bênh cạnh cửa. Tay vừa mới đụng vào nắm đấm cửa, muốn mở cửa, lại không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên lại tạm thời dừng lại.
Lỗ tai dán ở trên cửa cẩn thận nghe nghe, bên ngoài an tĩnh một lát, thực nhanh truyền đến một âm thanh quen thuộc: “Thư Lan?”
Là âm thanh của Chu Trung Phong.
Giọng nói của anh, mặc kệ ở bất kì chỗ nào, cô đều có thể nhận ra được.
Khương Thư Lan lập tức đưa tay mở cửa: “Chu Trung Phong.”
Cửa mở, cô giương mắt nhìn qua, người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị, trên người còn mang theo một ít mùi máu tươi. Nhưng nhìn kĩ lại, lại không thấy bất luận bất kì miệng vết thương nào.
Thậm chí, ngay cả quần áo cũng đã được thay qua.
Đây rõ ràng là sợ cô lo lắng, nên thu thập sạch sẽ mới trở lại. Nếu không phải tơ máu trong đáy mắt cùng mùi máu tươi trên người, căn bản không nhìn ra được, người đàn ông trước mặt này mới trải qua một hồi ác chiến.
“Anh không có việc gì.”
Dường như biết Khương Thư Lan nghĩ cái gì, Chu Trung Phong ôm lấy bả vai cô, che chở cô vào phòng ngủ khách sạn.
Khương Thư Lan làm sao chịu tin tưởng chứ, vừa đi vào cửa, liền túm quần áo người đàn ông, nhanh chóng cởi ra, muốn nhìn một chút xem anh có bị thương hay không.
Chu Trung Phong nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, hiếm có cười như không cười: “Như thế nào? Làm sao lại gấp đến nỗi không chờ nổi vậy?”
Khương Thư Lan thẹn quá hóa giận: "Anh đấy, anh biết em muốn làm gì mà.”
Một giây sau, Chu Trung Phong ừ một tiếng, đột nhiên đi lên ôm Khương Thư Lan vào lòng, đặt cằm ở trên cổ cô, thấp giọng nói: “Thư Lan, anh mệt mỏi quá.”
Cả một đêm, không thể dùng từ kinh tâm động phách() để diễn tả nữa rồi.
[Chú thích: (
) Kinh tâm động phách: mất hồn mất vía.]
Những người bắt cóc Lí Húc Dương đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi, mười hai vệ sĩ, mà lại có đến mười người phản bội, mặt khác còn có phe khác được phái đến, tổng cộng có ba nhóm người.
Nhìn sơ qua là có thể thấy, trận ác chiến này gian nan đến cỡ nào.
Những người này thì đối phó rất dễ dàng, nhưng có điều là trong tay bọn họ lại có con tin là Lí Húc Dương.
Điều này làm cho Chu Trung Phong ngay cả cứu viện cũng bó tay bó chân, cho dù là có Bốn Mắt hỗ trợ, hai người bọn họ rốt cuộc là song quyền khó địch bốn tay().
[Chú thích: (
) Song quyền khó địch bốn tay: hai tay không đánh lại bốn tay, một người khó có thể đánh lại đám đông.]
Khương Thư Lan lập tức trầm mặc, giơ tay lẳng lặng vuốt ve cổ đối phương, nhẹ nhàng vỗ một cái: "Vậy anh đi nghỉ ngơi một lát đi, để hồi phục thể lực lại.”
Về sự an nguy của Lí Húc Dương, cô cũng không hỏi, Chu Trung Phong trở về bình an là tốt rồi, cũng xem như Lí Húc Dương nhất định không có việc gì.
Thậm chí, ngay cả Bốn Mắt cũng không có bị tổn thương gì cả.
Cô ấy biết rất rõ người đàn ông trước mặt mình.
Chu Trung Phong cúi đầu ừ một tiếng, không biết qua bao lâu, ngay cả hô hấp của anh cũng đều hơn, lúc Khương Thư Lan cho rằng đối phương đang ngủ, anh đột nhiên mở miệng: "Cả đời này anh chỉ mong Nháo Nháo và An An sống tốt là được.”
Anh đem tất cả tâm sự trong lòng kể với Thư Lan, về phương diện giáo dục con cái, tính tình của hai đứa nhỏ cũng xem như là rất tốt, coi nhau như anh em ruột tôn trọng và khiêm nhường lẫn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận