Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 992:

Chính là nó, nó so với Trâu Dược Hoa còn ghê tởm hơn, sau khi đến đó, Khương Thư Lan đem toàn bộ tình thương của mẹ đều dành trên người Trâu Dương cùng với Trâu Mỹ.
Nhưng mà cuối cùng cô nhận lại được cái gì?
Cô nhận ra được một bài học, không nên có ý định đi nuôi con cái của người khác, bởi vì vĩnh viễn nuôi cũng không thân!
Lời nói của cô rất thật lòng và thẳng thắn, cũng tràn ngập sự chán ghét.
Điều này làm cho Chu Trung Phong cả kinh, theo bản năng mà vỗ vỗ cô: “Được được, chán ghét thì chán ghét, dù sao chúng ta sau này cũng sẽ không có bất luận quan hệ giao tế nào.”
Lời này làm cho cảm xúc của Khương Thư Lan tốt lên một chút.
Cô nhẹ nhàng mà ừ một tiếng: “Nháo Nháo và An An của chúng ta rất ngoan.”
Một câu không đầu không đuôi, nhưng lại làm cho Chu Trung Phong nghe hiểu rất rõ.
Lúc trước, nếu không phải là do trời xui đất khiến, Thư Lan liền thành mẹ kế của đứa trẻ kia.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh cũng trở nên trầm trọng.
Chỉ là, cảm xúc của anh từ trước đến nay không lộ ra ngoài, chỉ dỗ dành cô: “Đúng vậy, Nháo Nháo và An An của chúng ta là tốt nhất.”
Khương Thư Lan không nhịn được cười, nhìn hai con trai ngoan ngoãn uống sữa, yêu thích nói không nên lời.
Cô nghĩ, có thể đây chính là huyết mạch tình thân.
*
Hành trình ba ngày xe lửa, rất nhanh liền đến Dương Thành, đối với kết quả cuối cùng của Trâu Dương, Khương Thư Lan không hề đi hỏi. Bởi vì Trâu Dương đối với cô mà nói, từ đầu tới cuối chính là một người xa lạ.
Quãng đời còn lại, tốt nhất là không cần dính dáng tới nhau mới tốt.
Sau khi bọn họ đến Dương Thành, không hề dừng lại một chút nào, trực tiếp ngồi thuyền về hải đảo.
Ngồi thuyền một lúc, bến tàu bên kia đã có người đang chờ.
“Đội trưởng Chu, chị dâu, cuối cùng hai người cũng trở lại.”
Mấy ngày nay, hải đảo đều sắp loạn cả rồi.
Người gọi bọn họ chính là Hầu Tử cùng bốn mắt, bọn họ lúc trước ở nhà họ Chu nghỉ ngơi cả một đêm, sau đó sang ngày hôm sau lập tức về hải đảo.
Chu Trung Phong: “Nói cụ thể đi.”
Hành lý thuận thế bị hai người đón lấy.
“Đội trưởng Chu, bộ đội tập hợp, sư trưởng Lôi kêu anh tới ngay, em liền đi qua báo tin.”
Cái này... Lập tức phải tách ra khỏi Thư Lan.
Chu Trung Phong theo bản năng mà nhìn Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan: “Anh đi đi, trong nhà có em.”
Làm quân tẩu chính là như vậy, phải luôn luôn có tinh thần tách ra khỏi người yêu thương.
Chu Trung Phong ừ một tiếng, đem Nháo Nháo đưa cho Hầu Tử: “Trước tiên đưa chị dâu cùng các cháu trở về.”
Hầu Tử “vâng” một tiếng, tay bế đứa bé, bốn mắt cầm theo hành lý.
Dọc theo đường đi, từ trong miệng hai người, Khương Thư Lan cũng đại khái biết được tình huống nhà máy. Ba cái nhà máy đều bị cháy một nửa.
Vẫn là người tuần tra ban đêm nhận ra có gì đó không đúng, lúc này mới dẫn người kịp thời dập tắt ngọn lửa.
“Là nhà máy nào bị cháy?”
“Là xưởng rau củ sấy và xưởng mứt.”
Nghe vậy, Khương Thư Lan không nhịn được mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai nhà máy này so với xưởng đồ biển cùng xưởng đồ hộp mà nói thì giá trị tổn thất sẽ nhẹ hơn.
Tiếp đó, Khương Thư Lan liền không hỏi nữa. Bởi vì cụ thể như thế nào thì phải đến hiện trường mới biết được.
Dọc theo đường đi về tới nhà, vốn tưởng rằng trong nhà sẽ dày đặc một lớp tro bụi. Trăm triệu lần không nghĩ tới, thế mà khắp nơi đều sạch bóng không một hạt bụi.
“Là chị dâu Miêu bên cạnh nói sẽ qua đây hỗ trợ quét dọn.” Hầu Tử giải thích một câu.
Khương Thư Lan có chút ngoài ý muốn, rồi lại cảm thấy là sự việc nằm trong dự kiến.
Tính toán sau khi rảnh rỗi phải cảm ơn Miêu Hồng Vân thật tốt.
Chỉ là hiện tại không có thời gian. Cô nhìn lướt qua trong nhà: “Hai người cứ đi bận việc của mình thôi, chị có việc sẽ tới tìm hai người.”
Hầu Tử cùng với Bốn Mắt liếc nhau.
“Chị dâu...”
Khương Thư Lan: “Bên kia Trung Phong còn phải đi tiền tuyến đưa tin, hai người còn có thể lưu lại hay sao? Mau đi đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận