Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1027:

Đứa nhỏ này có tính tình dữ dằn như sấm sét, nhưng lại có tấm lòng hiền lành như Bồ Tát.
Bên cạnh ông Lôi cũng vậy, ông ấy bị khiếp sợ, không nghĩ tới phản ứng của cháu mình lại là như thế.
Cậu bé không trách mẹ.
Từ sợi thừng còn treo trong nhà, có thể nhìn ra, lúc trước Lôi Vân Bảo đã phải chịu sự ngược đãi như thế nào.
Nhưng mà, sau khi bị ngược đãi, cậu bé lại có phản ứng như thế.
Ông Lôi cũng không nói nên lời.
Sau một lúc lâu, ông ấy thấp giọng nói: “Vân Bảo, là ông nội có lỗi với cháu.”
Nếu không phải ông ấy và đồng chí Ngô sơ sẩy, tin tưởng Mỹ Cầm đã khỏi, hơn nữa đón cô ta về nhà, để Vân Bảo và Mỹ Cầm đơn độc ở bên nhau.
Vân Bảo sẽ không gặp phải chuyện này.
Lôi Vân Bảo có chút mệt mỏi, cậu bé nhỏ giọng nói: “Ông nội, đó là mẹ của cháu.”
Cậu bé cũng muốn ở bên mẹ.
Khi biết được có thể sinh hoạt ở bên mẹ, cậu bé vui mừng đến nỗi mấy ngày không ngủ được.
Cậu bé thích Khương Thư Lan là bởi vì cô cho cậu bé cảm giác giống như người mẹ.
Chỉ là cô Lan không phải mẹ, cô Lan là cô của Tiểu Thiết Đản.
Mà sự tồn tại của cậu bé, đoạt cô Lan của Thiết Đản, vốn tưởng rằng cậu bé có mẹ rồi, có thể chia sẻ mẹ mình cho cả Thiết Đản.
Đáng tiếc, mẹ của cậu bé dữ quá, không thể chia sẻ cho Tiểu Thiết Đản được.
Khương Thư Lan và ông Lôi cũng không biết, tại thời điểm này, Lôi Vân Bảo còn đang đáng tiếc không thể chia sẻ mẹ cho Tiểu Thiết Đản.
Chờ ru Lôi Vân Bảo ngủ xong rồi, lúc này Khương Thư Lan mới đứng dậy, cô nói với sư trưởng Lôi: “Cháu đi tìm Trần Mỹ Cầm.”
Ngụ ý, Lôi Vân Bảo tạm thời giao cho ông ấy chăm sóc.
Ông Lôi tất nhiên là không có đạo lý không đồng ý, chỉ là, ông ngẫm nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói: “Mỹ Cầm… cũng là có nỗi khổ riêng trong lòng.”
Tuy rằng ông ấy cũng hận Mỹ Cầm đối xử với Vân Bảo như thế.
Nhưng Mỹ Cầm là người điên, một người điên rồi mà vẫn còn nghĩ muốn báo thù xả giận cho con trai mình, chỉ xét tới điểm này, ông ấy muốn hận cô ta, nhưng không hận nổi.
Hiện tại, thái độ của ông ấy đối với Trần Mỹ Cầm cũng rất phức tạp.
Khương Thư Lan ừ một tiếng: “Cháu biết rồi.”
Cô hiểu ý của ông Lôi. Lúc này, để cô xử lý càng thích hợp hơn để ông Lôi xử lý.
Bởi vì Trần Mỹ Cầm là mẹ ruột của Lôi Vân Bảo, trước kia cô ta cũng thật lòng thật dạ yêu thương Lôi Vân Bảo, cho nên ông Lôi không thể đối xử tàn nhẫn với Trần Mỹ Cầm.
Thậm chí còn không thể cự tuyệt cô ta.
Nếu không thì kẻ điên Trần Mỹ Cầm đã không lên đảo được, càng sẽ không đơn độc ở một chỗ với Lôi Vân Bảo.
Đúng là bởi vì hiểu rõ cho nên đối với cả nhà họ Lôi này, ngược lại Khương Thư Lan không biết nên nói cái gì cho phải.
Từ người già tới trẻ nhỏ, rõ ràng đều là người bị khi dễ.
Khương Thư Lan ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lôi Vân Bảo đã ngủ say trên giường bệnh: “Đứa trẻ giao cho chú.”
Kỳ thật, nếu được lựa chọn, thậm chí ngay cả ông Lôi, cô cũng không tin tưởng.
Bởi vì Lôi Vân Bảo đã xảy ra chuyện hai lần trong tay bọn họ.
Tựa hồ đã nhận ra Khương Thư Lan không tín nhiệm, sư trưởng Lôi thở dài: “Chú cũng là ông nội của Vân Bảo.”
Khương Thư Lan kéo khóe miệng, ý vị không cần nói cũng biết.
Sau khi rời khỏi trạm y tế, cô đi thẳng đến nhà họ Lôi.
Lúc này, Trần Mỹ Cầm đã bị đồng chí Ngô gắt gao trông chừng, cửa lớn cửa nhỏ đều bị khóa chặt, nhìn chằm chằm, không cho phép có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.
Khương Thư Lan nghĩ thầm, nếu lúc trước làm như thế từ lâu, làm sao có thể xảy ra chuyện xấu sau này.
“Đồng chí Ngô, cháu đến tìm đồng chí Trần Mỹ Cầm.”
Đồng chí Ngô cảm thấy có chút ngoài ý muốn, sau đó theo bản năng dò hỏi: “Vân Bảo thế nào rồi?”
Khương Thư Lan: “Mất sức cộng thêm bị dọa sợ, một thân vết thương, đêm nay có thể lên cơn sốt hoặc là không, hoàn toàn phải xem có may mắn hay không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận