Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 416:

“Chú em à, lòng dạ cậu thật rộng lượng, lão Triệu đã nói cậu như vậy, cậu còn nói chuyện thay cho anh ta.”
Không có mấy người đàn ông trong tình huống bị mắng là ăn bám vợ, mà vẫn có thể bình tĩnh ung dung như vậy.
Giọng nói Chu Trung Phong lạnh nhạt: “Con người đội trưởng Triệu không xấu, tính tình cũng hơi kém, nhưng ở trên chiến trường là chiến hữu mà mọi người có thể phó thác sinh tử, tôi tôn trọng anh ta là một người nghĩa khí.”
“Những người nghĩa khí, chúng ta không cần bởi vì chuyện nhỏ mà thù hằn họ.”
Trước sự sống và cái chết, mấy cái này đều là chuyện nhỏ.
Lúc nãy cãi nhau, đội trưởng Triệu không biết cãi sao cho thắng, hắn ta đi nửa đường mới nghĩ ra lời nói phản đòn hoàn mỹ.
Nhưng hắn ta không ngờ rằng, khi mình quay trở lại sẽ nghe Chu Trung Phong nói như vậy.
Trong nháy mắt đoàn trưởng Triệu đứng tại chỗ, dường như hắn ta đang choáng váng.
Một lúc lâu sau, hắn ta vuốt mặt một cái, những lời nói phản đòn Chu Trung Phong đã suy nghĩ kỹ cũng quên sạch.
Không biết qua bao lâu, hắn ta hung hăng tát vào mặt mình một cái: “Mày chẳng khác nào đồ vật.”
Tiểu Chu người ta nhỏ hơn hắn ta, nhưng lòng dạ lại rộng lượng​hơn.
Khó trách sư trưởng Lôi để anh chủ trì dự án rừng cao su.
Nếu nói trước đó đội trưởng Triệu còn hơi không phục, thế thì lúc này hắn ta hoàn toàn cam chịu rồi.
Vốn dĩ những lời nói đã được nghĩ kỹ để đáp trả, cũng bị đội trưởng Triệu ném sang một bên, hắn ta chuẩn bị lặng lẽ rời đi.
Hắn ta vẫn không nên phản đòn phó đoàn Chu.
Nhưng mà đội trưởng Triệu vừa đi được một nửa đường, hắn ta đã bị Tống Vệ Quốc phát hiện.
Tống Vệ Quốc chụp lấy tay hắn ta, nhìn vẻ mặt của đoàn trưởng Triệu, hắn lập tức hiểu rõ: “Nghe thấy rồi phải không?”
Đội trưởng Triệu cảm thấy mất mặt, hắn ta không trả lời, chân đá vào cục đá trên mặt đất, cục đá bị văng đi thật xa, một lúc lâu sau, hắn ta mới ồm ồm mà ừ một tiếng.
Tống Vệ Quốc cười cười, hắn kéo đội trưởng Triệu ngồi dưới cây dừa, cây dừa thẳng đứng tươi tốt, che khuất hơn phân nửa ánh mặt trời.
Tống Vệ Quốc móc thuốc lá ra, hắn đưa cho đội trưởng Triệu: “Lão Triệu, trong mấy người chúng ta thì tính tình anh là nóng nảy nhất, nói chuyện cũng không chịu để ý, dễ đắc tội với người khác, trước đây tôi nghĩ tính tình này của anh mà ở trong bộ đội, nhất định sẽ không được bao lâu, nhưng tôi không ngờ rằng, anh lại cưới được một cô vợ biết đối nhân xử thế, nên cũng xem như bớt khó khăn hơn.”
Những lời này làm đội trưởng Triệu trầm mặc, hắn ta cúi cái đầu to xuống, chòm râu cũng héo xuống theo.
“Trước kia tôi cảm thấy anh cưới được một cô vợ biết đối nhân xử thế như vậy thật sự không tệ, có thể bù vào khuyết điểm của anh.”
Sau đó, Tống Vệ Quốc đổi lời: “Nhưng mà, bây giờ tôi thấy không hẳn như thế, một người đối nhân xử thế quá mức, tính toán lợi ích quá rõ ràng sẽ làm ảnh hưởng tới anh.”
“Lão Triệu, trước kia anh không phải người như vậy, anh tức giận sẽ đập bàn, có làm gì cũng dùng đao thật kiếm thật, chưa từng công kích người khác ăn bám, anh đó, cuối cùng cũng bị ảnh hưởng rồi.”
“Tôi cũng không nói sai cái gì.”
Đội trưởng Triệu nhịn không được mà lẩm bẩm một câu: “Phó đoàn Chu đúng là dựa vào vợ cậu ta mà, lại còn nịnh bợ sư trưởng Lôi, cho nên mới được phụ trách rừng cao su.”
“Tôi hỏi anh này, nếu không có đồng chí Khương Thư Lan, chẳng lẽ sư trưởng Lôi không thích phó đoàn Chu à?”
Cái này… Tất nhiên là thích rồi, sư trưởng Lôi hận không thể để tất cả mọi người đều biết rằng, Chu Trung Phong là một binh lính mũi nhọn mà ông ấy một tay đào tạo ra.
Đội trưởng Triệu trầm mặc.
“Dù cho chuyện rừng cao su này không có đồng chí Khương Thư Lan tham gia, thì nó vẫn được giao cho Chu Trung Phong, anh biết vì sao không?”
Đội trưởng Triệu lập tức mở to đôi mắt giống như chuông đồng của anh ta, những lời nói trong lúc tức giận cũng nói ra: “Cách lão tử làm như vậy thật là bất công.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận