Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 437:

Rõ ràng ngữ khí nghe rất bình thường, nhưng lại khiến cho mặt của Khương Thư Lan ngay lập tức đỏ lên.
Cô đáp lại một tiếng nhỏ như tiếng muỗi: “Em được hai phần bánh, cho anh một phần đó.”
Lời này nói ra, mấy người đang múc cơm ở đằng sau lập tức nhìn Chu Trung Phong bằng ánh mắt hâm mộ.
Có vợ làm ở căn tin cũng tốt thật đó!
Muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Ôi ôi ôi, cũng muốn cho vợ mình tới căn tin làm quá.
Chu Trung Phong không khỏi cười lên: “Bỏ đi, anh không tranh với em đâu.” Sau đó, anh lại nói đến chuyện khác: “Về nhà chúng ta sẽ tự làm ăn.”
Anh đâu có giống đám đàn ông thèm ăn kia.
Mọi người: “...”
Chu Trung Phong có hơi vô duyên quá rồi!
Khương Thư Lan cũng rất chiều chuộng anh, vậy mà lại gật đầu nói: “Ừm, về nhà anh muốn ăn loại nào thì chúng ta sẽ cùng nhau làm.”
Ôi! Mọi người đều không nhìn nổi nữa, chỉ nhìn một chút thôi cũng cảm thấy ngán lắm rồi.
Chu Trung Phong lấy hai cái bánh khoai tây sợi, đứng thẳng sống lưng đi về phía bàn ăn, tựa như con chim công đực đang giương cái đuôi lên khoe khoang vậy!
Đến phiên đội trưởng Na cùng với đội trưởng Triệu, Khương Thư Lan lại khôi phục đối xử bình đẳng với bọn họ như bình thường.
Đội trưởng Na nhịn không được mà nói: “Tiểu Khương à, chị của em ở nhà vẫn còn chưa được ăn đâu!”
Ý tứ chính là muốn được nhiều hơn hai cái.
Khương Thư Lan ngẩng đầu: “Về nhà em sẽ làm rồi mang cả đĩa sang cho chị ấy.”
Sau đó cô nói: “Tiếp theo.”
Mây bay nước chảy lưu loát sinh động, không lưu lại chút tình cảm nào.
Nhưng đội trưởng Na lại cảm thấy vui vô cùng, Tiểu Khương nấu cho vợ anh ấy, kiểu gì anh ấy chả có phần.
Anh ấy đột nhiên hiểu được cảm giác kiêu ngạo tự cao của Chu Trung Phong.
Chính ủy Tống cùng với đội trưởng Triệu ở bên cạnh nhìn nhau một cái, bỏ đi bỏ đi, vợ nhà mình đắc tội với Tiểu Khương rồi, chưa nói đến việc bưng đồ ăn sang cho, vẫn đối đãi với bọn họ như người bình thường đã là tốt lắm rồi.
Vì vậy mà một hàng dài người xếp hàng cứ thế đi qua.
Chưa đến bốn mươi phút sau, bánh khoai tây mà Khương Thư Lan làm đã được múc lên hết, không còn dư một cái nào nữa, nếu không phải người trong căn tin nói để lại cho bọn họ mấy chục cái bánh để ăn.
Sợ là phần ăn của bản thân cũng đã bị bán hết rồi.
Đợi đến khi nhìn đến mấy người chị Ngưu vừa rồi còn chê cười Khương Thư Lan, trong lòng nhất thời có chút không nói lên lời.
Đúng là không phải khoai tây ăn không ngon mà là do bọn họ không biết nấu, thế nên mới khiến người ăn chán ghét như vậy.
Lúc này mấy người chị Ngưu đều không biết nói gì hết.
“Thực sự là ăn ngon đến vậy sao?”
Trong đầu mọi người lúc này chỉ còn suy nghĩ như vậy.
Đợi đến khi Khương Thư Lan cùng với Tiểu Lưu bưng chiếc mâm đựng đồ trống rỗng đi vào, cả căn bếp mới trở nên im lặng.
Khương Thư Lan tùy ý nhìn lướt qua mấy người ban đầu còn nói này nói nọ, bọn họ nhất thời hơi cúi đầu xuống dưới.
Sau khi nhìn xong, trong lòng Khương Thư Lan lập tức hiểu rõ, cô vỗ vỗ tay, ngữ khí lưu loát: “Mấy công việc còn lại giao cho mọi người nhé, tôi tan làm đây!”
Có biên chế chính là tùy hứng như vậy, không cần kết thúc, cũng không cần mở đầu.
Chỉ cần để ý đến nồi nấu chính là được rồi.
Lời này nói ra, Tiểu Lưu dường như nhớ tới gì đó, nói với Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan gật gật đầu, cởi tạp dề ra, đi về phòng của sĩ quan hậu cần.
Vừa nhìn thấy Khương Thư Lan đi tới văn phòng của sĩ quan hậu cần, trong lòng chị Ngưu đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Đến cả người bên cạnh đang nói gì cũng không nghe thấy.
“Cô nói xem chúng ta có nên đi xin lỗi Tiểu Khương không?”
“Tôi cũng nghĩ là nên xin lỗi, vừa rồi chúng ta đã hiểu lầm Tiểu Khương, cô ấy có thể thăng chức như vậy là do bản thân cô ấy có năng lực, mọi người nhìn bữa cơm hôm nay là biết đó, phòng bếp có nhiều đầu bếp giỏi như vậy cũng chưa có ai khiến cho mấy quân nhân phải tranh món làm từ khoai tây như vậy hết, Tiểu Khương vừa mới ra tay, khoai tây đã bị tranh đến hết sạch.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận