Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 821:

“Chẳng lẽ không phải anh là người mang đến bóng ma cho cô ấy? Không phải anh hủy hoại cuộc sống bình thường của cô ấy, không phải anh khiến cô ấy gặp ác mộng, sinh ra bóng ma sao?”
Những lời này đối với Trịnh Hướng Đông chẳng khác nào xát muối vào lòng hắn ta.
Hắn ta không phải thiếu niên bồng bột, vì thế hắn ta nghĩ dọa Khương Thư Lan khóc, cô sẽ nhớ kỹ hắn ta, cũng sẽ thích hắn ta. Hắn ta đã trải qua rất nhiều chuyện nên cũng hơi thành thục.
Sự yêu thích của hắn ta dành cho Khương Thư Lan không ít, nhưng hắn ta càng hy vọng Khương Thư Lan có thể sống tốt.
Sống thật hạnh phúc.
Nó giống như câu nói kia của Cao Thủy Sinh vậy, chỉ cần cô ấy sống tốt là được.
Cậu ta thế nào cũng chẳng sao.
Trước kia, lúc hắn ta nghe câu nói đó, hắn ta còn khịt mũi coi thường, hắn ta cảm thấy Cao Thủy Sinh không có cốt cách.
Đàn ông ư?
Thích là phải theo đuổi, theo đuổi không được thì phải lì lợm la liếm, miễn sao ôm được mỹ nhân về nhà.
Nhưng mà Trịnh Hướng Đông đã trả một cái giá đắt để chứng minh một điều, lì lợm la liếm sẽ không có kết quả tốt, chỉ làm đối phương thêm chán ghét hắn ta.
Và cũng sẽ đẩy đối phương ra xa hơn.
Con người đều biết đau, nhưng khi đau đớn qua đi, người ta sẽ tự hỏi lại hành động của chính mình.
Mà trước đó, Trịnh Hướng Đông đã tự hỏi rất nhiều lần, đây cũng là điều hắn ta bất đắc dĩ nhất, cũng là kết quả hắn ta không muốn chấp nhận nhất.
Nhưng mà hắn ta không có cách nào khác. Hắn ta không thể ép Khương Thư Lan đến bước đường cùng một lần nữa.
Hắn ta đã từng, suýt chút nữa đã ép chết cô.
Trịnh Hướng Đông hít sâu một hơi, hắn ta cảm thấy lòng ngực bị đánh cho nát bấy, vừa đau vừa chát: “Nếu như, tôi nói nếu như, tôi đi gặp cô ấy, nhưng không để cô ấy biết, có được không?”
“Chu Trung Phong, coi như tôi cầu xin anh đi.”
Ánh mắt hắn ta mang theo mấy phần cầu xin, hắn ta đã bỏ xuống sự cao ngạo và lòng tự tôn của mình.
Hắn ta chỉ muốn mình có thể gặp Khương Thư Lan một lần cuối.
Hắn ta có biện pháp khác, hắn ta có thể dùng thủ đoạn điên rồ đi gặp Khương Thư Lan.
Nhưng mà… Hắn ta không muốn nhìn thấy Khương Thư Lan bị thương.
Giống như lúc trước, cô vội vàng gả chồng, rời khỏi quê hương vậy, bây giờ cô lại phải rời khỏi hải đảo.
Hắn ta càng không muốn ép Khương Thư Lan đến mức đường cùng, đời này kiếp này, hắn ta sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại cô.
Một người hơn hai mươi tuổi như Trịnh Hướng Đông, hắn ta không ngờ rằng mình có thể làm được đến mức này.
Nhưng mà bây giờ Trịnh Hướng Đông hắn ta đã trải qua cuộc sống cùng cực, trải qua sinh tử, vì thế hắn ta mới không muốn Khương Thư Lan bị hắn ép tới mức đường cùng một lần nữa.
Có những quả đắng, một mình hắn ta nếm trải là đủ rồi.
Hắn ta không cần thiết phải để Khương Thư Lan nếm phải.
Chu Trung phong nhìn đôi mắt cầu xin kia, anh chẳng bao giờ nghĩ đến một người đàn ông như Trịnh Hướng Đông, anh đã từng điều tra tư liệu của hắn ta, hắn ta điên cuồng, bệnh hoạn, dục vọng chiếm hữu lớn như thế, vậy mà lại nói ra lời này.
Hắn ta rũ bỏ sự kiêu ngạo của mình để cầu xin anh.
Chu Trung Phong trầm mặc trong giây lát, cuối cùng anh cho một câu trả lời: “Nhìn thì có thể, nhưng anh chỉ có thể đứng nhìn từ xa, như vậy cô ấy mới không biết đến sự tồn tại của anh.”
“Anh cũng không thể nói chuyện với cô ấy.”
Trịnh Hướng Đông nhắm mắt: “Tôi đồng ý.”
“Quân tử nhất ngôn().”
“Tứ mã nan truy(
)!”
[Chú thích: (*) Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy: dùng để diễn tả tính cách của người quân tử, đã nói là làm, đã quyết định là không bao giờ thay đổi, họ sống luôn theo chính kiến của mình. Khác với kẻ tiểu nhân luôn tìm cách nịnh nọt, được lòng trên nhưng lại lừa dối lòng.]
Sau khi Trịnh Hướng Đông nói ra bốn chữ đó, Chu Trung Phong cởi dây thừng trói hắn ta ra..
Ngay cả khi đối phương đổi ý, anh cũng có cách nên đối phương đổi ý cũng không sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận