Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1409:

Mọi người nhịn không được cảm thán nói: “Người thân thích trong nhà cô tham gia quân ngũ à?”
Khương Thư Lan gật gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tôi chỉ có thể nói, trừ quân nhân ra, cũng sẽ chẳng có ai đem giường đệm ngăn nắp chỉnh tề như vậy.”
Chú Quách nhếch miệng cười cười, lấy từ trong túi ra hai túi kẹo sữa lớn, đặt ở trên bàn.
“Sau này các cháu đều là ở cùng một chỗ, là người một nhà, mọi người chăm sóc lẫn nhau nhé.”
Chuyện này… Mọi người hai mắt nhìn nhau, lại lần nữa sinh ra tò mò đối với điều kiện gia đình nhà Khương Thư Lan, đây chính là kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn, chỗ này là một vốc tay hai túi lớn, ước chừng khoảng nửa cân.
Phải biết rằng, thời buổi này không phải nhà nào cũng có thể mua được kẹo sữa trái cây.
Khương Thư Lan có ý bảo mọi người ăn, sau đó tiễn chú Quách rời khỏi trường học.
Bọn họ vừa đi, Phương Cầm liền tò mò: “Bạn học Thư Lan cũng không biết người nhà làm gì nhỉ?”
Đầu tiên là dùng loại bông mới làm đệm, lại còn kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn, hơn nữa cô ấy cũng đã chú ý tới, lúc trước, khi Thư Lan thu dọn đồ dùng hằng ngày, thứ cô dùng để rửa mặt chính là mỹ phẩm dưỡng da Nhã Sương, còn có hai thỏi son môi vỏ màu đen, mấy thứ này đều không dễ có được.
Mã Phượng Hà ở bên cạnh, cầm một viên kẹo lên, lột giấy gói kẹo ra, thời điểm cô ấy cảm nhận được vị ngọt trong miệng, tức khắc nhịn không được thỏa mãn mà tít mắt: “Ai mà biết được, nhưng mà mặc kệ người nhà Thư Lan làm cái gì, cũng đều không ảnh hưởng, cô ấy là bạn học của tôi.”
“Biết vậy nhưng thực tình...”
“Bạn học với nhau, muốn tránh cũng không được.”
Khương Thư Lan tiễn chú Quách đi xong liền đi vào phòng, không ngờ liền nghe thấy câu “Thực tình”.
Cô nhịn không được cười, vừa thấy cô trở về phòng, Mã Phượng Hà ở bên cạnh tức khắc cũng đem túi của chính mình đến, lấy ra một túi bên trong.
Vừa mở ra, chính là một bao câu kỷ tử đỏ rực, ít nhất nặng bốn cân.
Cô ấy trực tiếp đưa cho các bạn cùng phòng mỗi người một đống: “Tới đây tới đây tới đây, nếm thử câu kỷ tử, ngâm nước hoặc là nhai ăn đều được, còn trị đói được.”
Khương Thư Lan: “……”
Cô chưa từng biết, câu kỷ tử còn có thể trị đói được.
Phương Cầm và Nghê Tĩnh Xuân ở bên cạnh cũng không khác gì.
“Câu kỷ tử còn có thể trị đói được sao?”
Mã Phượng Hà trố mắt ra nhìn: “Sao không thể chứ? Ngày trước, lúc còn đi học, nửa đêm đói đến tim gan cồn cào, liền lấy nắm cây kỷ tử mà chậm rãi nhai.” Nói xong, cô lại lấy mấy quả bỏ vào trong miệng: “Nhai còn cảm thấy vài phần có vị ngọt.”
“Tới đây tới đây tới đây, mọi người đều nếm thử đi.”
Khương Thư Lan cũng nếm thử, lúc mới vừa bỏ vào miệng, có chút thô, nhưng mà nhai đến cuối cùng, xác thật là ngọt.
“Ngọt.”
Nói vậy xong, Nghê Tĩnh Xuân cùng với Phương Cầm cũng nhịn không được mà nếm thử.
Quả thật không tồi.
“Pha nước cũng ngon, tôi nói cho các cô biết, tôi có thể thi được vào Đại học Thanh Đại, toàn dựa vào cây kỷ tử này cứu mạng đấy.”
Mã Phượng Hà có chút cảm khái: “Hái cây kỷ tử, bán cây kỷ tử, tự mình ăn cây kỷ tử, pha nước cây kỷ tử.”
Nếu không phải nhờ cây kỷ tử này, cô ấy không chắc có thể tới Đại học Thanh Đại.
“Đúng rồi, còn có cái bình rượu thuốc này của tôi nữa, cũng rất tuyệt, lúc tối tối, nhấp một ngụm, vậy sẽ cảm thấy buồn ngủ, nháy mắt cũng không có.”
“Chờ đến lúc đó chúng ta đi nhà ăn múc cơm trở về ăn, tôi mang cho các cô nếm thử rượu thuốc do tôi làm nhé.”
Đám người Khương Thư Lan đều không khỏi gật gật đầu.
Bạn cùng phòng đều lấy đặc sản ra, Khương Thư Lan cũng không ngoại lệ.
Đem mứt cùng tôm khô từ hải đảo mang đên đây, cầm lấy một ít, đặt ở trên bàn: “Các cô nếm thử cái này đi.”
Ngay khi lấy tôm khô ra, liền khiến cho sự chú ý của mọi người dời đi, trứng tôm kia, ước chừng khoảng một bàn tay to, hơn nữa phơi đến đỏ rực, mang theo tôm khô, nhìn liền thấy có vẻ ăn rất ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận