Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 177:

Lôi Vân Bảo lôi gà mái ra mà quan sát, cuối cùng đặt gà mái lên tấm phiến, vẻ mặt tò mò hỏi: “Dì xinh đẹp à, sao phản ứng của dì giống với gà mái quá vậy?”
Cậu bé học được dáng vẻ say sóng kia rồi, cổ bắt đầu nhướn ra để phun, bộ dạng giống vẻ say sóng như đúc: “Là dì học từ gà mái sao ạ? Hay là gà mái học từ dì vậy ạ?”
Khương Thư Lan: “???”
Hành động và lời nói của Lôi Vân Bảo thực sự là đã chọc đúng chỗ rồi, khiến cho mấy người xung quanh được một trận cười lớn.
Khương Thư Lan ngượng ngùng, mặt đều đỏ hết lên, phải trốn đằng sau Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong trấn an Khương Thư Lan, bước đôi chân dài qua, xách cổ Lôi Vân Bảo y hệt như đang xách con gà, xách đến tận boong tàu.
Ngay trên boong tàu liền cột cậu bé lại, trực tiếp treo lên giữa không trung.
Hai chân Lôi Vân Bảo khua loạn xạ hết lên.
“Không được bắt nạt vợ của chú có biết chưa?”
Lôi Vân Bảo mở miệng: “Không bắt nạt nữa ạ.”
Bị treo giữa không trung thực sự rất đáng sợ.
Chu Trung Phong đưa tay ra đánh nhẹ vào gáy cậu bé: “Phải tôn trọng người lớn có biết chưa?”
Vốn đang bị treo giữa không trung, lại còn bị đánh vào sau gáy, Lôi Vân Bảo ủy khuất đến mức không chịu được: “Biết rồi ạ.”
“Biết cái gì?”
“Không được bắt nạt dì xinh đẹp ạ.”
Lôi Vân Bảo ngẩng đầu lên nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Chỉ là ông nội của cháu nói, đàn ông thích ai thì sẽ bắt nạt người đó!”
“Nếu như cháu không bắt nạt dì xinh đẹp, dì xinh đẹp sẽ không nhớ đến cháu nữa, sau đó dì xinh đẹp gả cho người khác cháu biết phải làm sao bây giờ?”
Nghe qua rất là logic!
Cậu bé đầy ủy khuất mà ngước nhìn Chu Trung Phong, ngữ khí ảo não: “Chỉ là cháu không muốn dì xinh đẹp bị gả cho người khác thôi mà.”
Chu Trung Phong: “Tại sao?”
“Đương nhiên là vì cháu muốn kết hôn với dì xinh đẹp rồi!”
Chu Trung Phong: “...”
Giỏi lắm!
Lông mày anh nhếch lên, lại treo Lôi Vân Bảo cao lên hơn ba phần, như thể đang phơi khô quần áo vậy, nghênh đón cơn gió biển tạt vào người.
Nhìn thành quả của chính mình, Chu Trung Phong có chút vừa lòng, vô cùng đắc ý mà cho cậu bé một kết quả.
“Cháu lấy không nổi nữa đâu.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì chú đã cưới được dì xinh đẹp của cháu về rồi.”
Không khí đột nhiên trở nên im lặng.
Lôi Vân Bảo bị treo lên như quần áo đang phơi không hề khóc, lại bị treo lên cao hơn mấy phần cũng không khóc.
Nhưng cho đến khi nghe được đáp án kia, Lôi Vân Bảo cuối cùng nhịn không nổi nữa mà bắt đầu oa oa khóc nấc lên.
Khóc đến mức vô cùng thê thảm.
Còn Chu Trung Phong thì cảm thấy rất vừa lòng.
Từ Dương thành đi đến hải đảo không có thuyền tốc hành, bọn họ cứ vậy di chuyển một cách an toàn đến khoảng năm tiếng sau, cuối cùng cũng tới được Từ huyện của Trạm thị trong dự tính của Chu Trung Phong.
Giờ phút này, trăng sao đã bắt đầu hiện lên, nước biển đang phẳng lặng cũng bắt đầu lăn tăn nổi sóng, óng ánh dưới ánh sáng của mặt trăng, đẹp không sao tả xiết.
Đáng tiếc, lúc này Khương Thư Lan không còn tâm trí để thưởng thức cảnh đẹp nữa.
Cô chỉ cảm thấy hai chân mình như chạm nhẹ được xuống đất, khoảnh khắc chân giẫm lên đất, cô mới có chút cảm giác rõ ràng.
Chắc chắn là như vậy rồi.
Khi thấy đám hải âu tung cánh bay lượn kia, ban đầu còn cảm thấy lãng mạn, cuối cùng liền trở thành cảm giác không an toàn.
Khương Thư Lan nhìn thoáng qua Chu Trung Phong, thấp giọng hỏi anh: “Đây là sắp đến rồi sao?”
Chu Trung Phong xách theo bao đồ: “Chưa đâu, chúng ta phải nghỉ qua đêm trên Từ huyện một đêm cái đã, sáng sớm mai sẽ bắt chuyến sớm nhất đi tới hải đảo.”
“Từ huyện là một trong những nơi gần với hải đảo nhất, chúng ta chỉ cần ngồi hai tiếng là đến nơi rồi.” Khương Thư Lan nghe xong liền thở ra một hơi dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận