Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 880:

Chu Trung Phong cúi đầu nhìn thoáng qua, đứa nhỏ trong vòng tay anh đang mở to một đôi mắt đen láy lung linh.
Anh lắc đầu: "Không sao, ngực của anh đã ấm sẵn rồi, kẻo trong lúc đưa con cho em, có gió lạnh thổi vào rồi con bị cảm lạnh nữa."
Không thể không nói, từ sau khi làm cha, trái tim Chu Trung Phong càng thêm tinh tế.
Tiếp đó lại thấy chú Quách và Khương Thư Lan đứng đánh giá lẫn nhau.
Chu Trung Phòng bèn giới thiệu hai người với nhau: "Thư Lan, đây là chú Quách, là người đã chăm sóc ông nội và bà nội của anh suốt nửa đời người."
"Chú Quách, đây là vợ cháu, Khương Thư Lan."
Khương Thư Lan và chú Quách đã nghe qua tên tuổi của đối phương từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt.
Khương Thư Lan khẽ cười, nói lời cảm ơn: "Chú Quách, làm phiền chú đến đón bọn cháu rồi."
"Đây là việc chú nên làm."
"Vậy chú đây xin dùng danh nghĩa trưởng bối gọi cháu là Thư Lan."
Chu Trung Phong cũng coi như là đứa trẻ chú Quách nhìn lớn lên, theo cái nhìn của chú Quách, Thư Lan được gả tới thì cũng coi như con cháu trong nhà.
Khương Thư Lan khẽ gật đầu, ba người bắt đầu lên xe Jeep.
Ở bên trong xe thoải mái hơn nhiều so với bên ngoài có những luồng gió lạnh lẽo.
Đi vào trong xe, hai đứa nhỏ cảm thấy hơi nóng, sôi nổi giãy giụa muốn ra khỏi ngực Chu Trung Phong.
Người Chu Trung Phong vốn đã nóng rồi, còn mặc thêm áo khoác bông dày đến vậy, khi tới nơi ấm áp rồi còn chẳng phải khiến đứa nhỏ nóng chết hay sao?
Khương Thư Lan thấy vậy lập tức ôm Nháo Nháo qua, Nháo Nháo vừa nằm trong vòng tay của cô tức khắc ngoan ngoãn vô cùng.
Còn cọ cọ vào ngực Khương Thư Lan, mút miệng nhỏ, rõ ràng là muốn uống sữa.
Cho bé uống sữa trên xe chắc chắn không tiện. Đằng trước còn có chú Quách.
Chu Trung Phong không có cái gọi là tâm ý tương thông với vợ và con trai, nhưng chỉ nhìn một cái cũng đã hiểu ra.
Anh nói nhỏ: "Còn khoảng nửa tiếng nữa."
Anh vừa nói Khương Thư Lan đã hiểu, cô ừ một tiếng: "Lúc xuống xe từng cho con uống, hẳn là không đói bụng nhanh như vậy."
Chú Quách bên cạnh vừa nghe thế đã hiểu. Tốc độ xe cũng tăng nhanh vài phần.
Lộ trình vốn nửa giờ, chưa được hai mươi phút đã tới.
Có điều đây là lần đầu Khương Thư Lan đến thủ đô, cô có chút tò mò, tuy không mở cửa xe nhưng trong lúc dỗ con cô cũng không kiềm nổi mà nhìn thấu qua cửa kính ngắm phong cảnh bên ngoài.
Chu Trung Phong như thể biết cô đang nghĩ gì, sau khi gặp được một công trình khá đặc sắc sẽ giới thiệu ngay cho cô: "Nơi em thấy là Chính Dương Môn, còn gọi là Tiền Môn."
Là một công trình kiến trúc vuông vức với mái vòm cong dùng gạch đắp thành, gạch ngói xanh bằng lưu ly mang theo hơi thở nặng trĩu sự tang thương xưa cổ.
Như thể đã từng trải qua sự biến chuyển rung trời từ thời đại này đến thời đại khác.
Khương Thư Lan không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, tốc độ xe rất nhanh, sau đó hiện lên hình ảnh từng con ngõ nhỏ.
Những người đi trên đường, có người mặc áo bông liền mũ, đội mũ bông, chóp mũi bị lạnh cóng đến đỏ bừng, tinh thần phấn chấn, vừa nhìn là biết người thành thị.
Cũng có người đi xe đạp, ấn còi chuông trên xe vang lên tiếng ting ting inh ỏi, khiến Nháo Nháo trong ngực Thư Lan theo bản năng đi tìm hướng âm thanh đó phát ra.
Khương Thư Lan không nhịn được mà chạm vào mũi Nháo Nháo: "Cũng không biết cái tính ưa náo nhiệt của con là học từ ai nữa."
Một tiếng động nhỏ cũng có thể làm cho Nháo Nháo tìm kiếm khắp nơi, một bộ dạng không chịu an phận.
Chú Quách ngồi trước xe, nhìn hai đứa nhỏ thì yêu thích vô cùng.
"Con nít hoạt bát một chút mới tốt."
Bọn họ đều là người tuổi tác đã cao, cuộc sống về hưu dưỡng lão cũng cực kỳ tẻ nhạt.
Chỉ cảm thấy ở gần hai đứa nhỏ này, sức sống trẻ trung trong người cũng gần như trở lại.
Khương Thư Lan mỉm cười, dỗ dành Nháo Nháo, nhìn phong cảnh ngoài cửa xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận