Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 436:

Cửa lớn căn tin cũng không ngoại lệ, có không ít người đang đứng bên ngoài: “Nhanh lên đi, hôm nay căn tin có món bánh khoai tây ngon lắm, đi chậm sẽ không còn nữa đâu.”
Nghe được lời này, người lập tức giống như gió xoáy vậy, nháy mắt đã không thấy thân ảnh đâu nữa.
Bọn họ đi hết rồi để lại mấy người Chu Trung Phong quay ra nhìn nhau.
Đội trưởng Na nói: “Đây là đổi đầu bếp rồi sao? Nếu không sao mà khoai tây có thể ăn ngon như vậy được?”
Bình thường hễ cứ tới căn tin mà có khoai tây, mọi người đều gào khóc rất thảm thiết trong lòng, nơi nào nơi nấy cũng kêu ca phàn nàn rất nhiều.
Không muốn ăn khoai tây, không muốn một ngày ba bữa, một tháng nửa năm đều chỉ ăn khoai tây.
Đội trưởng Triệu nói: “Không chừng là đổi đầu bếp thật, chúng ta ăn khoai tây nhiều năm như vậy đều chỉ có một vị thôi không phải sao?”
Chính ủy Tống cũng gật đầu theo: “Ăn đi ăn lại vẫn đều là như vậy.”
Ngược lại Chu Trung Phong lại có chút đăm chiêu, anh nhớ đến chiếc bánh cuốn khoai tây sợi lần trước Thư Lan làm ở nhà một lần, ăn quả thực rất ngon.
Anh cùng với hai đứa nhỏ ăn đến thiếu chút nữa là no đến phù bụng.
Nhưng mà nếu như chưa chắc chắn được gì thì có lẽ vẫn chưa nên nói ra.
Mấy người lập tức đi về phía căn tin.
Chỉ thấy Hầu Tử cùng với bốn mắt còn đang xếp hàng ở phía trước, nhỏ giọng xì xào, có ý dựa vào mối quan hệ để mua được nhiều bánh hơn: “Chị à chị à, bọn em là người quen của chị đó, chị lấy cho em ba cái đi.”
Đồ ăn lúc trước bị người khác cướp mất, nhìn người khác ăn, bọn họ đều thèm đến phát khóc rồi.
Khương Thư Lan vẫn gắp cho mỗi người một cái bánh khoai tây, nhưng lại chọn cho bọn họ một chiếc bánh cuốn có nhiều sợi khoai tây hơn một chút: “Được rồi, mỗi người chỉ được hai cái thôi, ai cũng không được phá quy củ.”
“Vậy còn phó đoàn Chu thì sao?” Bốn mắt nhịn không được mà hỏi.
Khương Thư Lan: “Anh ấy cũng như vậy.” Sau đó ngữ khí ngưng lại một chút rồi cười nói: “Nhưng mà tính thêm phần ăn của chị nữa thì có thể cho anh ấy thêm.”
Lúc này Hầu Tử cùng với bốn mắt không khỏi ngưỡng mộ.
Đội trưởng Na và đội trưởng Triệu đang đứng xếp hàng ở phía sau cũng nhịn không được mà nói: “Phó đoàn Chu, anh cũng may mắn thật đó.”
Chu Trung Phong nhíu mày: “Ai kêu tôi có vợ làm ở căn tin làm gì!” Ngữ khí không giấu được vẻ kiêu ngạo.
Mọi người quay qua nhìn nhau, chuyện vợ đi làm ở căn tin này, đối với Chu Trung Phong vậy mà lại thành chuyện đáng để tự hào.
Hầu Tử với bốn mắt vừa được múc cơm cho, dường như mơ hồ nghe được tiếng của phó đoàn Chu nhà mình, bọn họ không khỏi quay lại nhìn, quả nhiên chính là phó đoàn Chu của bọn họ.
Hai người bưng cặp lồng qua, ngữ khí vô cùng ngưỡng mộ nói: “Phó đoàn, chị nói chị cho xuất ăn của chị ấy cho anh rồi, những người khác chỉ được ăn hai cái bánh khoai tây thôi, một mình anh ấy được ăn tận ba cái!”
“Tốt thật đó!”
Nói xong còn không quên cắn một miếng bánh cuốn khoai tây, ôi ôi ôi ăn ngon quá.
Nhai nhai một miếng bột bánh, khoai tây sợi vừa cay vừa thơm, chưa nói đến hai cái, cho dù là bốn cái bọn họ cũng có thể ăn hết được.
Chu Trung Phong nghe xong lời này, nhịn không được mà nhếch môi nói: “Tôi mà muốn ăn thì chị mấy cậu về nhà cũng có thể làm cho tôi ăn cũng được.” Ngữ khí mang theo vẻ đắc ý không nói lên lời.
Hầu Tử và bốn mắt liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy bánh trong tay mình không còn ngon nữa.
Ngay cả mấy người đội trưởng Na cũng cảm thấy ngữ khí này của Chu Trung Phong cũng có chút tự cao rồi.
Nhưng mà ngẫm lại cũng thấy đúng, ai kêu vợ anh có tên trong danh ngạch phát đồ ăn làm gì chứ?
Đến phiên Chu Trung Phong, anh đem cặp lồng qua, đưa mắt lên nhìn, thấp giọng mà nói: “Nghe nói phần ăn của anh sẽ được nhiều hơn người khác sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận