Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 193:

Lại lấy thêm năm cái bát có khuyết điểm nữa, Khương Thư Lan tính toán qua đầu người, cảm thấy ước chừng như thế này là đủ rồi.
Sau đó là hàng treo, nhìn về phía hàng vải dệt, Khương Thư Lan liền chọn một bức vải dệt thủ công.
Chỉ là không có màu xanh lam mà cô mong muốn, nhưng như vậy vẫn được, quan trọng là chất lượng của vải dệt thủ công tốt thì không có vấn đề gì nữa hết.
Nhưng mà... Mua với độ dài là bao nhiêu bây giờ?
Lúc Khương Thư Lan còn đang chần chờ, Chu Trung Phong đưa ra quyết định luôn: “Phải rộng một mét, dài một mét, tổng cộng hai khúc vải.”
Vì trong nhà có hai cái cửa sổ mà.
Khương Thư Lan kinh ngạc mà nhìn anh, ánh mắt sáng lên: “Trung Phong, anh cũng lợi hại thật!”
Thanh âm vô cùng yểu điệu.
Lôi Vân Bảo ở bên cạnh liền nhại lại như vẹt, lên tiếng: “Trung Phong, anh cũng lợi hại thật!”
Đừng nói là giống, vẻ yểu điệu trong giọng nói kia được nhại lại chuẩn không cần chỉnh.
Người bán hàng kia lập tức cười lên.
Phó đoàn trường Chu này thật biết chọn vợ, chưa nói tới đàn ông, dù là một người phụ nữ được nghe như vậy trong lòng cũng sẽ cảm thấy căng phồng vì vui sướng.
Cứ vậy, mặt Khương Thư Lan lại đỏ lên, lén lút nhéo nhéo khuôn mặt của Lôi Vân Bảo.
Người bán hàng bên cạnh lại cảm thấy buồn cười: “Vải dệt thủ công được người dân trên hải đảo chúng tôi tự tay thu mua, phiếu vải cần dùng rẻ hơn váy liền và lương thực chính rất nhiều, từng đây vải của hai người cần bốn tờ phiếu vải.”
Đối phương không chỉ bị ảnh hưởng bởi Vương Thủy Hương, mà bản thân cô ấy cũng cảm thấy Khương Thư Lan rất hợp mắt, cô gái này có bộ dạng xinh đẹp, tính tình cũng tốt.
Khương Thư Lan đưa phiếu vải qua, nói cảm ơn với đối phương, Chu Trung Phong ở bên cạnh tự giác nhận lấy vải.
Khương Thư Lan vòng quanh cung tiêu xã một hồi, nhìn thoáng qua băng vệ sinh được bày trong tủ thủy tinh, thấp giọng nói: “Mua hai xấp băng vệ sinh.” Thanh âm có chút xấu hổ.
Cô tính toán một chút chu kỳ của mình thì cũng sắp đến ngày hành kinh của mình rồi.
Loại băng vệ sinh màu hồng này được bán rất đắt, phải ba xu một xấp, nhưng cũng là loại thoải mái nhất.
Lúc trước khi Khương Thư Lan còn ở nhà cũng đều dùng loại này.
Người bán hàng thắt hai bím tóc dài thuần thục đưa hai xấp qua cho cô, cuộn vào một chỗ đưa qua cho Khương Thư lan, cũng nhíu mày nói: “Loại này dùng thực sự rất tốt.”
Chỉ là vì đắt nên rất nhiều người phụ nữ từ nông thôn tới hải đảo đều luyến tiếc không dám dùng.
Còn những người phụ nữ từ thành phố tới đây đều sẽ dùng loại này.
Xem ra người vợ này của phó đoàn trưởng Chu là người từ thành phố tới đầy rồi, nếu không sẽ không có làn da trắng sáng toàn thân, đẹp đến mức khiến người ta phải kinh diễm như vậy.
Khương Thư Lan nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Trung Phong nhìn lướt qua, kỳ thật anh cũng không hiểu cho lắm, tưởng rằng chỉ là giấy vệ sinh nên không hiểu tại sao lại phải làm thành màu hồng như vậy.
Nhìn vô cùng lòe loẹt.
Đợi sau khi mua xong băng vệ sinh rồi, Khương Thư Lan lại nhìn xung quanh một lượt, mua hai cục xà bông, bốn chiếc chậu tráng men, nhiêu đó vẫn khiến cô cảm thấy hơi ít.
Khương Thư Lan lập tức ngưng lại suy nghĩ kia trong đầu, cô cảm thấy bản thân không thể tiếp tục mua thêm được nữa.
Nếu còn mua tiếp, nhà bọn họ sẽ nhanh chóng hết sạch tiền mất.
Khương Thư Lan ép bản thân không được nhìn những quầy hàng không nên nhìn nữa.
Đợi đến lúc ra khỏi đây, Chu Trung Phong đột nhiên dừng bước nói: “Nơi này có chỗ nào bán mì ăn liền không?”
Câu hỏi khiến cho Khương Thư Lan ngẩn người.
Người bán hàng cũng phải sửng sốt theo: “Có, hôm trước có nhập đến đây một thùng mì ăn liền của nhà máy thực phẩn Thượng Hải, nhưng thứ này có hơi đắt đỏ, một đồng một gói.”
Một đồng lận sao!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận