Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 714:

Kiên định mà giúp đỡ cho hắn ta, bọn họ trải qua khốn khổ, cũng trải qua cầu vồng rực rỡ, tay nắm tay nói sẽ cùng nhau đi qua tuổi tám mươi.
Vậy nên giờ khắc này khi bị Tiêu Ái Kính chất vấn, tâm của Tống Vệ Quốc liền mềm ra như nước, hốc mắt cũng hơi đỏ lên theo.
Hắn ta từng thề rằng cả đời này sẽ đối xử tốt với chị ta.
Cả đời sẽ không buông tay chị ta.
Nhưng mà không biết vì sao bọn họ lại đi đến bước đường như ngày hôm nay.
Tống Vệ Quốc nhắm chặt mắt, cưỡng chế lại nước mắt: “Lão Tiêu, vậy em không cần lựa chọn nữa, anh sẽ trình đơn xin xuất ngũ, chúng ta cùng nhau về quê trồng trọt.”
Như vậy thì bọn họ cũng không phải chịu khổ sở nữa.
Chị ta cũng không phải chịu khổ sở nữa.
Về phần hắn ta thì không sao hết.
Trúng hiếu từ trước đến nay luôn tiến thoái lưỡng nan như vậy.
Hắn ta không thay đổi được tư tưởng đã dần bị ăn mòn của lão Tiêu, vậy khiến chị ta rời khỏi vùng lầy danh lợi này là được rồi.
Một khi hắn ta quay về nông thôn trồng trọt làm nông, còn có ai có thể đến nịnh bợ, hối lộ chị ta được chứ?
Tất cả những tư tưởng đã bị ăn mòn cũng sẽ bị hủy theo thôi.
Không ngờ được rằng, Tiêu Ái Kính lúc nghe được đáp án này, chị ta như trở nên điên loạn mà đánh vào người Tống Vệ Quốc: “Nằm mơ đi, nằm mơ đi, Tống Vệ Quốc, nếu như anh xuất ngũ quay về làm nông thì ba đứa con của tôi biết phải làm sao bây giờ?”
Chẳng nhẽ đem ba đứa nhỏ về quê, bắt bọn họ sống cuộc sống ở dưới quê sao?
Cuộc sống ở nông thôn hoàn toàn khác với cuộc sống ở quân đội.
Lại càng không có gì để so sánh hết.
Như vậy không chỉ có người lớn bọn họ bị hủy hoại mà đến cả mấy đứa nhỏ cũng bị hủy hoại luôn.
Chị ta thà để bản thân bị hủy hoại chứ không tình nguyện để con mình như vậy.
Tống Vệ Quốc vẫn để cho Tiêu Ái Kính đánh mình, coi như để cho chị ta phát tiết lên người mình vậy.
Sau một lúc lâu, hắn ta mới nói: “Lão Tiêu....”
Một tiếng lão Tiêu kia, gọi lên khiến tim như bị dao cắt, ruột đứt thành từng khúc.
Lão Tiêu không thích hợp để ở trong quân đội.
Hắn ta biết rõ chuyện này hơn ai hết, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì chị ta sẽ hoàn toàn bị ăn mòn mất.
Tư tưởng đã đi xuống dốc, dù là thế nào cũng không thể kéo trở lại được.
Dù bản thân hắn ta là chính ủy, đã nhiều lần làm công tác tư tưởng cho lão Tiêu nhưng vẫn vô dụng.
Nghe được tiếng gọi kia, Tiêu Ái Kính liền trở nên im lặng.
Chị ta từ từ buông lỏng cổ áo của Tống Vệ Quốc, sau đó đặt mông ngồi ở đầu giường, mạnh đến mức khiến chiếc giường cũng phải kêu lên.
Chị ta làm như không nghe thấy gì, nước mắt lại liên tục chảy xuống: “Tống Vệ Quốc, chúng ta ly hôn đi.”
Chị ta đồng ý.
Vì con mình.
Vì tương lai của con mình.
Lão Tống không xuất ngũ rời khỏi đây cùng chị ta được, như vậy không những hủy hoại cuộc đời lão Tống mà còn hủy hoại cuộc đời của các con chị ta nữa.
Chị ta không muốn đứa con gái mà chị ta đã cẩn thận nuôi dưỡng sau này lại đi gả cho một kẻ nông thôn làm nông được.
Càng không hy vọng con trai của mình ở dưới nông thôn chỉ vì hệ thống giáo dục quá kém mà phí cả cuộc đời này.
Nghe được lời này, Tống Vệ Quốc không khỏi chấn động, ngẩng đầu nhìn chị ta: “Em đã nghĩ thông suốt chưa?”
Tiêu Ái Kính nâng tay nhanh chóng lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn hắn ta: “Tôi có thể nghĩ thông suốt được sao? Tôi có thể chọn một đường sống tốt được sao?”
“Tống Vệ Quốc, tôi rất hối hận khi đã được gả cho anh.”
Giá như chị ta không lấy hắn ta mà năm đó tìm một người ở thủ đô để gả cho thì có lẽ đã được sống những ngày bình thường hơn.
Tuy rằng không lớn lao vinh quang gì, nhưng chồng chị ta sẽ tin tưởng chị ta chứ không vứt bỏ chị ta như bây giờ.
Lại càng không phải cứ mở miệng ra là nói sẽ vì tổ chức, vì đại nghĩa.
Tống Vệ Quốc hắn ta không phụ tổ chức, nhưng lại làm phụ lòng chị ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận