Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 180:

Bình luận này vừa hiện lên, khu bình luận lập tức trở nên im lặng.
[Đúng là phải hết thế hệ này đến thế hệ khác hy sinh mới có được một hải đảo phồn hoa của bây giờ.]
[Từ những chuyện này, chúng ta nên cảm ơn những người đi trước, bọn họ đã dùng máu tươi mồ hôi dùng thanh xuân để biến bụi gai thành đường phẳng, để lại một tiền đồ tươi sáng phía trước cho chúng ta.]
Khương Thư Lan ngồi trên con thuyền đang rung lắc, nhìn bình luận, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Đây có nghĩa là những người như Chu Trung Phong đã bảo vệ sự hưng thịnh của hải đảo sao?
Khương Thư Lan ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Chu Trung Phong, ánh mắt anh đang sáng rực lên, bên trong có ẩn chưa chút hy vọng.
Chính là ánh sáng của hy vọng.
Khương Thư Lan đột nhiên trở nên vui vẻ, Chu Trung Phong đón nhận lấy ánh sáng bình minh của hải đảo yên bình, cô nhẹ nhàng nói: “Những gì anh nói, chắc chắn sẽ trở thành hiện thực.”
“Cái gì?”
“Thuyền nhỏ sẽ biến thành thuyền lớn, nơi hoang vắng chắc chắn sẽ biến thành chốn phồn hoa, ban đầu chỉ có quân nhân đóng quân đến đây khai hoang, những người bên ngoài cũng dần dần tới hải đảo sống, mà bọn họ sẽ phát triển đường thủy, đi xe lửa, xe ô tô, thậm chí còn được ngồi cả máy bay trên trời, mở rộng vùng hải đảo, đường đi đến hải đảo đầy xa xôi ở trong mắt chúng ta hiện tại, từ ba ngày rồi sẽ chỉ còn là ba tiếng mà thôi.”
Cảnh tượng mà Khương Thư Lan miêu tả thực sự rất đẹp... Khiến cho nhiệt huyết trong người Chu Trung Phong đều sôi trào hết lên, loại sôi trào cùng nhiệt huyết này của toàn thân khiến anh có cảm giác rất hăng hái: “Thật sao?”
Con đường anh đi tới để kiến thiết hải đảo này, bản thân anh cũng không chắc chắn phía cuối con đường sẽ như thế nào.
Khương Thư Lan đưa mắt về phía trước, ngữ khí kiên định: “Thật đấy!”
“Đến lúc đó, hải đảo đang hoang vắng yên lặng, cuối cùng cũng sẽ được nhìn ra thế giới, trở thành một nơi phát triển phồn thịnh, khiến vạn người phải mong ngóng.”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ người xung quanh liền trở nên im lặng.
Bọn họ đều đứng trên con thuyền rung lắc cũ rích, đừng từ phía xa mà nhìn qua Khương Thư Lan.
Có người nhịn không được mà hốc mắt đỏ ửng, thân mình run rẩy: “Hải đảo, hải đảo thực sự sẽ có ngày đó sao?”
Bọn họ quá nghèo rồi, cũng nghèo quá lâu rồi.
Nếu như không có bộ đội đóng quân khai hoang ở đây, bọn họ có lẽ vẫn như cũ không nhìn thấy được chút hy vọng nào.
Khương Thư Lan kiên định mà gật đầu: “Nhất định sẽ như vậy, từng thế hệ một sẽ nối tiếp nhau phát triển nơi này.”
Cô chỉ tay vào Chu Trung Phong, thanh âm vừa nhẹ vừa nặng, nói từng câu: “Mọi người nhìn anh ấy đi, anh ấy dùng cả thanh xuân để xây dựng hải đảo, nếu như anh ấy già rồi mất, con anh ấy vẫn còn đó, con của anh ấy sẽ kế thừa anh ấy, tiếp tục ở trên hải đảo mà phát triển, đợi con anh ấy mất rồi, vẫn còn có con của con anh ấy nữa.”
“Từng thế hệ cứ vậy mà truyền đạt và kế thừa cho nhau, đó chính là hy vọng của hải đảo, là nền tảng của một hải đảo phát triển phồn hoa!”
“Không cần phải lo lắng gì cả, nếu chúng ta không nhìn thấy được ngày đó, thì con chúng ta có thể nhìn thấy được, con của con chúng ta cũng có thể nhìn thấy.”
“Hải đảo cằn cỗi hoang vắng này, chung quy cũng sẽ có một ngày trở nên phát triển phồn hoa mà thôi.”
Lời này khiến cho mọi người đều trở nên im lặng, mấy đứa nhỏ cũng không nói gì hết.
Ánh mắt Chu Trung Phong mang theo chút ngấn lệ, gắt gao mà nhìn chằm chằm Khương Thư Lan, cả người anh đang trở nên run rẩy.
Đây là sự kế thừa của bọn họ, phía cuối con đường của bọn họ, là hy vọng để cả đời bọn họ phấn đấu.
Vương Thủy Hương từ đầu vẫn luôn nói rất nhiều cũng trở nên im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận