Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 878:

À không! Gà mái vàng đẻ trứng vàng.
Sư trưởng Lôi cố ý ho nhẹ một tiếng, bình ổn cảm xúc, dường như biết được ý trong lời nói của Khương Thư Lan, ông ấy bèn nói thẳng: "Nếu là chị của cháu, chắc chắn chúng ta phải hỗ trợ, nhưng mà….”
"Một vạn cân thì nhiều quá, bản thân bộ đội trên hải đảo bọn chú còn phải lưu trữ một ít nữa mà."
Lời này vừa cất lên đã khiến Hồ Vịnh Mai tức giận.
Khương Thư Lan lập tức nói: "Cháu đã bàn bạc xong với chị ấy rồi, trước tiên để chị ấy yên tâm, chúng ta cứ cung cấp cho chị ấy ba nghìn cân trước, nếu giai đoạn sau họ còn cần nữa…."
Cô đè thấp giọng hô một tiếng: "Chú Lôi, xin chú bất kể thế nào cũng phải giúp chị của cháu chuyện này."
Hồ Vịnh Mai nghe thế, thoáng chốc cảm động đến rơi nước mắt.
Bên kia, sư trưởng Lôi bảo: "Để chú nghĩ cách, nhưng….”
"Mứt không nhất định còn đủ, nhưng đồ hải sản khô và đồ đóng hộp, chú thật ra nghe những người phía dưới nói họ đã làm một số lượng lớn rồi định chia cho chiến sĩ bộ đội của chúng ta làm phúc lợi."
Loa điện thoại rất lớn, căn bản không giấu được người bên ngoài.
Hồ Vịnh Mai nghe xong bèn sáng mắt: "Như vậy được không? Đồ hải sản khô trước cho chị một nghìn cân, đồ đóng hộp cũng cho chị một nghìn hộp trước, chị đặt cọc trước cho bọn em."
Chị ta là phó chủ nhiệm bộ phận mua sắm, chút quyền lợi này vẫn phải có.
Khương Thư Lan và đầu dây điện thoại bên kia đồng thời im lặng.
Bọn họ nín thinh.
Hồ Vinh Mai nóng nảy: "Nếu không đủ thì thiếu một chút cũng không sao, có điều chúng ta đã nói tốt sẽ cung cấp hàng hoá trường kỳ."
Khương Thư Lan hít sâu: "Chị yên tâm, có em ở đây chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp chị."
Sau đó cô lại nói với sư trưởng Lôi: "Chú Lôi à, đây là chị ruột của cháu, cháu cần chú hỗ trợ cung cấp đủ hàng hoá chỉ là một mặt mà thôi, còn về phần giá cả thì nhất định phải đưa ra mức giá tối ưu."
"Không được đâu!"
"Chú Lôi à!"
"Được rồi! Để chú bảo sĩ quan hậu cần nói chuyện với cháu."
Loại chuyện làm ăn này thật sự không phải sở trường của sư trưởng Lôi, nhưng sĩ quan hậu cần phụ trách chuyện này lại phải.
Một lát sau, tích tắc tích tắc. Giọng nói của sĩ quan hậu cần truyền tới.
"Tiểu Khương, nể tình đối phương là chị của cô, mứt tôi lấy năm tệ một cân, đồ đóng hộp bảy tệ một hộp, còn giá của đồ biển thì phải phân ra nhiều loại khác nhau, tôi đưa cho cô bốn loại rong biển khô, tảo tía với trứng tôm và cá khô trước, rong biển và tảo tía bốn tệ một cân, trứng tôm một tệ hai hào, cá khô một tệ năm hào một cân.”
Đó đã là giá thấp nhất rồi. Vả lại đều là đồ biển mới mẻ, mới phơi ra được một cân trứng tôm.
Nói xong, Hồ Vịnh Mai bên kia cũng đang nghe, Khương Thư Lan nói với chị ta: "Chị nhớ kỹ hết chưa ạ?"
Hồ Vịnh Mai làm nghề mua sắm, cực kỳ mẫn cảm với giá cả, chị ta gật đầu.
Sĩ quan hậu cần bên kia tiếp tục nói: "Chẳng qua tôi có một điều kiện, bộ đội trên hải đảo chúng tôi không nhận tiền mặt cá nhân, nếu nhà máy cần mua sắm vậy thì dùng công đối công đến ngân hàng ghi khoản tiền đơn."
Không thể nghi ngờ, lời nói này như một viên thuốc an thần cho Hồ Vịnh Mai.
Công đối công, bên chị ta tất nhiên cũng ít nguy hiểm hơn vài phần.
Hồ Vịnh Mai gật đầu với Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan ừ một tiếng: "Không thành vấn đề, ở bên đây tôi với chị của tôi thảo luận hợp đồng trước."
Dừng một lúc lại nói: "Còn phải làm phiền sư trưởng Lôi hoặc sĩ quan hậu cần anh đây liên lạc một chút với trưởng xưởng của xưởng cán thép thủ đô hoặc là chủ nhiệm bộ phận mua sắm, để hai bên xác định giao dịch."
Sau đó Khương Thư Lan nhìn Hồ Vịnh Mai. Hồ Vịnh Mai lập tức đọc số điện thoại trong văn phòng của bộ phận mua sắm và trưởng xưởng.
Mười lăm phút sau.
Điện thoại trong quán trà một lần nữa vang lên, là trưởng xưởng Hứa và chủ nhiệm bộ phận mua sắm Colin gọi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận