Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 931:

Chỉ có thể nói, gặp được người mẹ chồng như vậy là do chị ấy không may mắn chứ không phải do con người chị ấy không tốt.
Hồ Vịnh Mai nhìn chiếc khăn mỏng kia, ánh mắt lại tuôn trào nước mắt, chính là hoạn nạn gặp chân tình.
Khương Thư Lan đối xử với chị ấy thực sự rất tốt.
Chị ấy ừ một tiếng mà nhận lấy khăn, sau khi cẩn thận lau hết nước mắt rồi, Hồ Vịnh Mai hít sâu một hơi, có qua có lại: “Thư Lan, nếu như em tin chị, lát nữa đi đến văn phòng nhất định phải tin chị.”
Ánh mắt chị ấy thoáng hiện lên một tia tự tin: “Đến lúc đó, không chỉ có nhà máy cán thép của chúng ta, còn có liên nhà máy thịt, nhà máy vải sợ, nhà máy mỏ quặng, nhà máy xe đạp, nhà máy may, chị có thể khiến tất cả các nhà máy này tóm gọn trong lòng bàn tay, khiến cho bọn họ phải đặt hàng của quân đội ở hải đảo.”
Nghe được lời này, bên trong xe thoáng chốc im lặng. Khương Thư Lan hô hấp nhanh hơn, cô thiếu chút nữa đã tưởng rằng mình nghe lầm.
Mà Hồ Vịnh Mai còn tưởng điều kiện mình nói ra chưa đủ liền tăng thêm.
“Trong vòng ba tháng thôi, chị sẽ có được đơn đặt hàng của mười nhà máy ở thủ đô, trong vòng một năm, có thể tóm gọn được tất cả các nhà máy to nhỏ ở thủ đô, có được ít nhất tám mươi phần trăm đơn đặt hàng của bọn họ!”
“Thư Lan, em cứ tin chị....”
Thanh âm của Hồ Vịnh Mai mang theo mấy phần chắc như đinh đóng cột cùng với cấp bách, chị ấy đang tha thiết muốn chứng minh với Khương Thư Lan rằng mình có thể làm được!
Nghe được lời này của chị ấy, chiếc xe đang chật ních bên trong bỗng chốc im ắng lại.
Chu Trung Phong đang bế con cùng với chú Quách cũng không khỏi nhìn qua.
Tim của Khương Thư Lan đang đập rất nhanh, cô nuốt nước miếng: “Chị Hồ, chị không cần phải như vậy đâu.”
Đây không phải là đang nói giỡn sao, thị trường cả thủ đô này lớn đến mức nào.
Không ai hiểu được bằng Khương Thư Lan, cả thị trường trong thủ đô này, trang bị của quân đội hải đảo có thể đổi được những thứ tốt nhất, người dân địa phương ở hải đảo có thể sống được những ngày tốt nhất.
Thậm chí đến cả hoa hồng được chia đến tay cô cũng không khỏi tăng lên rất nhiều.
Hồ Vịnh Mai cười khổ một tiếng: “Thư Lan, em là đang không tin chị sao?”
“Em tin, em tin, em tin.” Khương Thư Lan liên tục nói câu tin tưởng tới ba lần: “Nhưng mà chị Hồ à, hứa hẹn của chị cũng lớn quá rồi.”
“Chị không cần phải như vậy đâu.”
Cả thị trường trong thủ đô này, cô cũng đã từng nghĩ đến rồi, nhưng lại không ngờ sẽ có lúc nhờ đến tay của Hồ Vịnh Mai.
Ngữ khí Hồ Vịnh Mai rất nghiêm túc: “Thư Lan, em đã giúp chị, cứu chị, em chính là ân nhân của chị.”
“Em yên tâm, chị cũng đã có tính toán trong lòng rồi, Hồ Vịnh Mai chị tuyệt đối không phải là mạnh miệng.”
Nếu như chị ấy đã dám nói ra thì cũng đã phải chắc chắn được mấy phần rồi.
Nếu như đã nói đến đây rồi, Khương Thư Lan cũng không thể cự tuyệt hay khách sáo được nữa, cô thấp giọng nói với Hồ Vịnh Mai: “Cám ơn chị, chị Hồ.”
“Là chị nên cảm ơn em mới đúng.”
Nếu không nhờ có Khương Thư Lan, qua trận náo loạn ngày hôm nay, Hồ Vịnh Mai không chắc chắn bản thân còn có thể tiếp tục làm việc ở nhà máy cán thép được không nữa.
Hai người khách sáo qua khách sáo lại với nhau một hồi, liền bị Chu Trung Phong cắt ngang: “Tới văn phòng của xưởng trưởng rồi.”
Lúc này, Hồ Vịnh Mai cùng với Khương Thư Lan ngừng nói chuyện với nhau, hai người liếc qua nhìn nhau, như thể chị em thất lạc nhiều năm vậy, Hồ Vịnh Mai nhảy từ trên xe xuống trước.
Chị ấy sửa sang lại quần áo: “Thư Lan, mau vào đi thôi.”
Khương Thư Lan vâng một tiếng, quay đầu lại nhìn thoáng qua Chu Trung Phong cùng với chú Quách.
Hai đứa nhỏ cũng được bế ra theo.
Cô đi vào làm hợp đồng chắc chắn không thể bế cả hai đứa nhỏ vào được, nếu không thì không biết sẽ thành bộ dạng gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận