Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 162:

Bà nhìn số tiền trong tay con dâu Tưởng Tú Trân, không khỏi đoán liệu đây có phải là số tiền của Trâu Dược Hoa mà không phải là tiền cưới của Thư Lan hay không.
Nếu như không phải tiền cưới, vậy thì Thư Lan cũng rất minh bạch.
Bà đấm vào ngực, gạt đi hàng lệ đang lăn dài trên gò má, thanh âm khàn lại: “Mẹ biết trong lòng mọi người đều có ít nhiều không thoải mái vì mẹ yêu chiều Khương Thư Lan, còn cho con bé nhiều tiền cưới đến như vậy. Nhưng mà mọi người nhìn xem, con bé lại để lại nhiều tiền như vậy, nếu như không để lại thì cũng chi tiêu hết cho chúng ta rồi.”
Lúc trước khi Thư Lan đi cũng đã mua rất nhiều đồ về cho nhà mình.
Như vậy không phải đã lấy rất nhiều từ con bé sao?
Lời này không khỏi khiến chị dâu hai Khương và chị dâu ba Khương nhìn nhau.
Kỳ thực, lúc biết cha mẹ chồng cho em chồng nhiều tiền cưới như vậy, trong lòng bọn họ cũng thoáng có chút không thoải mái.
Đương nhiên cũng chỉ là thoáng qua thôi, bởi vì Khương Thư Lan đối xử với bọn họ rất tốt.
Chỉ là lúc nhìn thấy số tiền để lại kia, sự không thoải mái lúc trước nháy mắt liền tan thành mây khói.
“Mẹ, bọn con hiểu mà.”
“Hiểu được là được rồi, tâm của con bé Thư Lan kia cũng rất tốt, lại rất thành thực, sau này khi con mẹ quay lại đây, mấy đứa phải đối tốt với con bé một chút.”
Mẹ Khương nhân cơ hội này khiến cho mọi người phải đối tốt với Khương Thư Lan một chút.
Người nhà họ Khương đương nhiên đều đồng ý hết.
Chỉ có Tưởng Tú Trân nhìn mẹ Khương không khỏi cười cười, mẹ chồng chị ấy quả thực rất lợi hại, đến cả cơ hội để tẩy não cũng không tha.
Đương nhiên cả nhà đều đối xử rất tốt với Khương Thư Lan, chị ấy cũng không có ý kiến gì, thậm chí cũng coi Khương Thư Lan như con gái mà đối xử rồi.
Nhưng cha Khương sau khi nhìn thấy chồng tiền khá dày kia không nhịn được mà nói: “Lão tam, tứ đại kiện kia của Khương Thư Lan có gửi đi được không?”
Anh ba Khương gật đầu: “Gửi đi được ạ.”
“Ước chừng sẽ gửi đến muộn hơn nhà Khương Thư Lan vài ngày.”
Điều này khiến cho cha Khương rất yên lòng: “Vậy còn Trịnh Hướng Đông thì sao?”
Lời này nói ra khiến cả nhà họ Khương ở trong phòng không khỏi im lặng.
Ban ngày bọn họ cũng định hỏi rồi, nhưng đều bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.
Câu hỏi vừa được thốt ra, mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn qua.
Anh ba Khương nói: “Trịnh Hướng Đông không đuổi theo em gái được nên định tự sát, sau đó con phải kéo cậu ta ra cùng với nhân viên tàu.” Dừng một chút, anh ấy thấp giọng nói: “Nhưng mà Trịnh Hướng Đông đã làm nhiễu loạn đến trật tự của nhà ga, tạm thời bị cảnh sát mang đi, nói phải vài ngày mới được thả ra.”
Lời này khiến người nhà họ Khương liền nói: “Tự sát sao? Vậy cậu ta có sao không?” Giọng của mẹ Khương rất sắc bén.
Nếu như Trịnh Hướng Đông chết rồi, vậy thì con gái bà phải gánh vác trên mình một cái mạng người.
Dù Khương Thư Lan không làm gì đi chăng nữa, tất cả mọi người đều sẽ trách cô là hồng nhan họa thủy().
[Chú thích: (
) Hồng nhan hoạ thuỷ: ý muốn nói sắc đẹp của người phụ nữ tỷ lệ thuận với tai họa. Câu nói này bắt nguồn từ Trung Quốc, sắc đẹp của người phụ nữ được ví như là nước mà nước thì mang đến tai họa cho con người. Đây là câu nói được đúc kết từ những minh chứng có thật trong lịch sử.]
Anh ba Khương vội giải thích: “Nhưng tự sát không thành ạ.”
Nghe xong lời này mẹ Khương mới thở dài một hơi: “Mẹ đã nói rồi mà, không thể gả cho Trịnh Hướng Đông được, hở chút là đòi tự sát, có nhà ai mà chịu được chứ? May mà con gái chúng ta gả được cho Chu Trung Phong rồi, có thể chạy xa hơn chút.”
Anh ba Khương đã nhìn thấy bộ dạng thảm thương của Trịnh Hướng Đông, nhịn không được mà nói một câu: “Mẹ, Trịnh Hướng Đông cũng thực sự rất đáng thương, chỉ có vài ngày mà đầu đã bạc trắng rồi, cơ thể thì gầy chỉ còn bộ xương khô!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận