Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 486:

Hai người đều là người đẹp, Lê Lệ Mai có vẻ đẹp thông minh, hoạt bát sáng sủa, mà khí chất của Khương Thư Lan lại là dịu dàng lịch sự tao nhã, yểu điệu động lòng người.
Rõ ràng hai người này đứng cạnh một chỗ nhìn lại càng đẹp mắt, nhưng nhìn hai bàn tay đang nắm lấy kia không hiểu tại sao lại cảm thấy là lạ.
Chu Trung Phong theo bản năng mà nhíu mày, vợ của mình bị người khác nắm lấy tay, trong lòng anh có chút không thoải mái.
Đã vậy Khương Thư Lan còn dùng ngữ khí vô cùng yêu chiều để nói: “Được rồi, Lệ Mai, đừng nghịch ngợm nữa.”
“Nói chuyện chính đi.”
Lê Lệ Mai lè lưỡi: “Được rồi được rồi, đều nghe theo chị hết.”
“Chúng ta sẽ nói đến chuyện chính.” Cô ấy thu lại vẻ tươi cười, nhìn Chu Trung Phong, chính ủy Tống cùng với đội trưởng Na: “Cho mấy người ba phút để suy nghĩ.”
“Bắt lấy ông ta, cho tôi lên chức, hoặc là thả ông ta ra, tự mình đàm phán với ông ta.”
Lê Lệ Mai nhíu mày, đảo mắt nhìn qua: “Đừng trách tôi không nhắc nhở mấy người, người cha này của tôi, còn vì lợi ích mà táng tận lương tâm hơn mấy người tưởng tượng nhiều.”
“Có đúng như vậy không thưa cha?”
Một tiếng cha kêu lên ngọt ngào biết bao nhiêu, nhưng lại khiến trong lòng tộc trưởng Lê tràn ngập sự phẫn nộ.
Tộc trưởng Lê tức giận đến nói không nên lời, cả cơ thể run lên, môi cũng phát run: “Đứa con gái bất hiếu kia, uổng công tao thương yêu mày nhất.”
Ý cười trên mặt Lê Lệ Mai cũng lập tức phai nhạt.
“Trước kia cha cũng thương chị cả tôi, cuối cùng gả chị cả tôi cho thiếu gia tộc trưởng họ Miêu, để chị cả tôi bị đánh đến sảy tận ba đứa con.
Cha thương chị hai tôi, gả chị hai tôi cho con trai của đối thủ cha, đối phương ở bên ngoài ăn chơi đàn điếm, chị hai tôi quay về cáo trạng thì cha nói như thế nào? Cha nói có người đàn ông nào mà không như vậy đâu? Chỉ đáng thương cho chị hai tôi, mới hai mươi sáu tuổi mà nhìn qua còn già hơn cả người bốn mươi sáu tuổi.”
“Cha cũng thương tôi, muốn gả tôi cho người đàn ông đã kết hôn rồi, không những vậy còn muốn tôi đi phá hư hôn nhân của người ta.”
Lê Lệ Mai tiến đến từng bước, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt già nua của tộc trưởng Lê, ngữ khí vô cùng ngây thơ.
“Cha, cha rất thương bọn tôi, nhưng tình thương của cha đều tính phí hết.”
“Trong mắt của cha, phụ nữ đều là gia súc, là vật phẩm có thể giao dịch được, cha thương tôi sao, như vậy mà được gọi là thương sao? Tôi trong mắt cha chẳng qua chỉ là một vật phẩm tốt hơn một chút, là vật phẩm bán ra rồi có thể khiến mặt mũi ông sáng hơn mà thôi.”
“Được rồi, tình cha con của chúng ta đến đây là đủ rồi đấy!”
Lê Lệ Mai lập tức thay đổi ngữ khí, thu lại hết vẻ ngây thơ, giờ chỉ còn lại một mảnh lãnh khốc.
“Cha, cha hãy cầu nguyện cho tôi ngồi lên được vị trí này đi, sau khi tôi ngồi lên được rồi, chuyện đầu tiên chính là đi đón tất cả người già và trẻ em quay về, bọn họ không phải là công cụ lợi dụng của cha, người già và trẻ nhỏ chính là hy vọng của tộc chúng ta.”
“Thứ hai, tôi sẽ giao rừng cao su ra, quân đội là thật tâm muốn tốt cho chúng ta. Cha, không phải là cha không thấy mà chính là cha đã lựa chọn bỏ qua.”
“Chuyện thứ ba chính là đuổi hết mấy người vợ bé của cha đi, đón chị cả chị hai quay về, cho bọn họ được sống những ngày tốt đẹp.”
“Cha à, cha già rồi, để cho người trẻ tuổi lên ngôi có được không?”
Môi của tộc trưởng Lê run run, không nói được chữ nào nữa hết.
Cô con gái này, thoạt nhìn vô cùng ngây thơ vô dụng, nhưng thực tế cô ấy chính là người thanh tỉnh nhất ở trong tộc, thậm chí còn thanh tỉnh đến lãnh khốc.
Lúc ông ta còn chưa hạ vị đã tính kế xong tất cả mọi chuyện rồi.
Lê Lệ Mai nói xong lời này, coi như đã đoạn tuyệt luôn tình cha con với tộc trưởng Lê rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận