Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 329:

Chu Trung Phong gật đầu, ừm một tiếng, ngữ khí ôn hòa hơn chút:“Đồng chí Thư Lan nhà tôi muốn nếm thử nước dừa.”
Lúc trước vẫn chưa có cơ hội, lần này vừa vặn tìm được rồi.
Đợi Chu Trung Phong đi xa rồi, đội trưởng Na cảm khái: “Cái này còn hơn cả vợ chồng son mới cưới luôn rồi.” Mệt muốn chết vẫn không quên mang đồ ngon về cho đối phương.
Hầu Tử uốn nắn lại: “Không phải tất cả vợ chồng son đều như vậy đâu, là do phó đoàn Chu của chúng ta rất tốt, hơn nữa....” Cậu ấy cười cười: “Chị Khương cũng rất đáng được phó đoàn đối xử tốt mà.”
Trong mắt của Hầu Tử, Khương Thư Lan chính là người vợ quân nhân tốt nhất trong số những người vợ quân nhân.
Quả nhiên là có một không hai!
Chu Trung Phong lại là một đẳng cấp khác, dựa theo thể lực bình thường của anh, hái dừa trên hai cây dừa này cũng chỉ tốn cùng lắm là năm phút.
Nhưng hôm nay thể lực bị cạn kiệt quá nhiều rồi.
Ước chừng phải mất đến nửa tiếng.
Anh dùng một cái dây thừng, buộc mấy quả dừa lại với nhau, một cái dây thừng làm từ cỏ như vậy ước chừng có thể buộc được năm quả dừa.
Lúc anh đi lại, mấy quả dừa bị kéo đi ở phía sau, như một chùm bóng bị buộc lại với nhau.
Đợi đến khi Chu Trung Phong xuất hiện trước mặt mọi người.
Mọi người: “...”
Sao cứ cảm thấy hình ảnh lúc này của Chu Trung Phong hoàn toàn không tương xứng với hình tượng lúc bình thường của anh vậy!
Một người lạnh lùng trầm ổn như vậy, sao có thể làm ra động tác buồn cười đến thế?
Chu Trung Phong dường như không thấy được sự ngạc nhiên của mọi người, trực tiếp lấy hai quả dừa đưa qua: “Uống xong rồi thì chúng ta cùng đi.”
Bảy người chia nhau hai quả dừa.
Sau đó năm quả dừa còn lại anh mang về cho Khương Thư Lan.
Mọi người chỉ có thể oán thầm chứ không nói được gì hết.
Chỉ có thể dùng từng quả dừa mà truyền miệng nhau để uống, miễn cưỡng coi như làm ngọt được miệng.
Có người vẫn còn hy vọng mà hỏi một câu: “Phó đoàn, có thể cho em một quả được không?”
“Không cho.” Chu Trung Phong nói: “Đây là của chị cậu.”
Cuối cùng đoàn người đành xuống núi.
Phân việc cho nhau làm, hai đội mang con sói đi tới căn tin, đoàn người khí thế ngất trời.
Mà đội trưởng Triệu được Hầu Tử cùng với bốn mắt đưa tới phòng y tế, bọn họ vừa mới ra tới đó, Từ Mĩ Kiều đã ôm đội trưởng Triệu khóc đến không ngưng được.
Chỉ có một mình đội trưởng Na với Chu Trung Phong là đi tới văn phòng để làm công tác báo cáo.
Mà Chu Trung Phong cũng lợi hại, sau khi báo cáo xong rồi, năm quả dừa, hoàn chỉnh không mất một quả nào đều được anh đưa về đến nhà hết.
Khương Thư Lan từ sáng cho tới chiều đều đợi người.
Thấy Chu Trung Phong không bị sao hết, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng một hơi còn thở chưa hết, nhìn thấy mấy quả dừa mà Chu Trung Phong mang về, lập tức có chút kinh ngạc: “Anh là đi giết sói về hay là đi hái dừa về vậy?”
Nếu như không phải toàn thân đối phương có dính máu, cô thậm chí còn nghi ngờ đối phương không phải là đi diệt sói mà là đi chơi bên ngoài.
Trên mặt Chu Trung Phong còn dính vết máu đã khô, lại đưa dừa qua cho cô trước: “Cho em này.”
Dừa xanh mát, nhìn rất tươi, ôm một quả đã tốn sức rồi chứ chưa nói đến năm quả.
Khương Thư Lan không khỏi ngạc nhiên: “Anh đánh sói xong rồi lại đi hái dừa cho em sao?”
Ngoài điều này ra thì cô không đoán ra được gì nữa.
Cô cũng không biết là do tình huống gì mới có thể khiến cho người đàn ông này dưới cảnh nguy hiểm còn nhớ rõ được câu nói tùy ý của cô lúc trước.
Tiếc quá đi, lên đảo lâu như vậy rồi vẫn chưa biết được hương vị của quả dừa.
Cũng chỉ là thuận miệng mà nói một câu thôi.
Chu Trung Phong ừm một tiếng, thuận tay cầm con dao nạo đi lớp vỏ xanh bên ngoài, lộ ra phần vỏ màu nâu bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận