Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 494:

Nhưng mà giây phút này khí thế của cô ấy tràn ra, làm cho người ta bỏ qua vẻ ngoài đó, khiến người ta chú ý nhiều hơn là khí thế khinh người kia.
“Lệ Mai, cháu đây là đang có ý gì?” Lúc này ông Cả đã hoàn toàn bình tĩnh.
Lê Lệ Mai cười cười, cô ấy không trả lời mà cầm một cuốn sổ sách màu nâu lên, cô ấy vừa mới đụng vào, ông Cả đã đưa tay giành đi.
Động tác của Lê Lệ Mai chưa từng dừng lại, cô ấy nói với phía sau: “Đè ông ta xuống.”
Hầu Tử và bốn mắt đang đứng phía sau cô ấy.
Hai người đều trẻ tuổi sức lớn, vừa được giao việc, bọn họ lập tức tiến lên, mỗi người một bên đè bả vai ông Cả lại: “Xin lỗi ông.”
Trong nháy mắt ông Cả đã bị kiềm chặt, vốn dĩ ông Hai và bác Ba bên cạnh muốn hành động, nhưng vừa mới làm động tác chuẩn bị đứng dậy, bọn họ thấy một màn như vậy, lập tức ngồi trở lại.
Mọi người khô khan cười: “Lệ Mai, cháu làm gì vậy?”
Ông Cả tức giận: “Lê Lệ Mai, tao là ông của mày!”
Tuy rằng ông Cả đang đứng này, không phải là ông Cả ruột thịt của Lê Lệ Mai, nhưng cũng là trưởng bối trong nhà.
Lê Lệ Mai ngoáy ngoáy lỗ tai: “Ừ, tôi biết rồi, nếu ông không phải ông nội của tôi, ông nghĩ rằng mình có thể hoàn hảo ngồi đây à?”
Cô ấy đứng dậy, hai tay chống lên bàn, ánh mắt nhìn xuống bọn họ: “Mấy người biết cha của tôi bây giờ đang ở đâu không?”
Lời này vừa được nói ra, vẻ mặt mọi người lập tức mất tự nhiên.
“Tôi nhớ rằng cha tôi bị quân đội bắt đi, là do tôi tố cáo.”
Cô ấy vừa nói xong, mọi người lập tức trừng to hai mắt, một màn trước đó, thật ra không nhiều người biết.
Nhưng Lê Lệ Mai lại chủ động thừa nhận.
Điều này sao có thể không làm cho mọi người khiếp sợ chứ?
“Mày là một đứa bất hiếu!” Ông Cả giận đến mức thở hổn hển.
“Ông không cần dùng thân phận trưởng bối tới áp chế tôi, mấy trưởng bối dùng thân phận để áp chế tôi, một người bị tôi tố cáo, một người bị tôi đưa đến phòng chứa củi rồi.”
Lê Lệ Mai đứng dậy, cô ấy đi tới gần ông Cả: “Ông Cả, chắc không phải ông muốn đi theo vết xe đổ của cha tôi đó chứ?”
Cô ấy vừa dứt lời, ông Cả tức giận không thôi: “Mày dám!”
Lê Lệ Mai không trả lời dám hay không dám. Cô ấy chỉ cầm cuốn sổ sách màu nâu, quơ quơ trước mặt ông ta, sau đó mở ra đọc lên: “Ngày 7 tháng 13 năm thứ ba, mua hạt mầm, chi phí tổng cộng là 370, thực tế là 68, dư 300, tháng 1 năm thứ 7, tổng chi phí sửa nhà là 1230, thực tế là 480, dư 700…”
Lê Lệ Mai còn chưa đọc xong, vẻ mặt ông Cả đã như gan lợn, ông ta bước đến giành lấy sổ sách: “Không được đọc, mày không được đọc nữa.”
Hình tượng bên ngoài của ông Cả, đó là một người công chính liêm minh luôn làm chủ vì mọi người, ngay lúc này đây, ông Hai đã làm việc nhiều năm với ông ta cũng có hơi khiếp sợ.
Khác với ông Cả có danh tiếng tốt, ông Hai lại là người tiếng xấu rõ ràng, ông ta tham đồ, tham rất rõ ràng, mọi người đều mắng ông ta, nhưng không ai có biện pháp với ông ta.
“Anh Cả, anh…còn tàn nhẫn hơn em.”
Thứ ông ta tham chẳng qua chỉ là tiền trong tộc, còn anh Cả lại tham gốc rễ của người ta.
Nào là hạt mầm, hạt giống, sửa nhà, mấy thứ đó không phải gốc rễ của người ta à?
Mặt ông Cả nóng rát, ông ta cướp sổ sách không thành công nên đặt mông nằm liệt trên ghế: “Chú thì tốt hơn tôi chắc?”
Ông Hai không trả lời.
Bác Ba và chú Tư ở bên cạnh, bọn họ đưa mắt nhìn Lê Lệ Mai.
Lê Lệ Mai lại cầm bốn cuốn sổ sách khác lên, cô cười với bọn họ: “Mấy cuốn còn lại, mọi người có muốn tôi đọc lên luôn không?”
Giờ phút này, bọn họ vẫn không biết, con nhóc đang cười khanh khách trước mặt mình là có chuẩn bị mà đến, chỉ có bọn họ chính là đồ ngốc.
“Lệ Mai, chúng ta là người một nhà, bút cũng không viết ra được một cái họ Lê thứ hai, rốt cuộc cháu muốn làm cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận