Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 420:

Hắn chỉ có thể cho một liều thuốc mạnh: “Đây là lần cuối cùng anh nói với em, đừng tiếp tục có ý đồ đắc tội với Khương Thư Lan nữa, nếu em còn như vậy thì kết quả chỉ có một, đó là anh sẽ đưa em về quê.”
Đưa về quê sao?
Quê nào ư?
Tất nhiên là quê của Tống Vệ Quốc.
Những lời này giống như sét đánh giữa trời quang, khiến cho Tiêu Ái Kính hoàn toàn ngây ngốc: “Tống Vệ Quốc, em và anh kết hôn mười hai năm, anh vậy mà muốn đưa em trở về sao?”
Chị ta la lối khóc lóc, điều này làm cho tinh thần lẫn thể xác của Tống Vệ Quốc càng thêm mệt mỏi.
“Nếu em vẫn còn tùy hứng đi đắc tội người khác như vậy, không xem lại tư tưởng của mình thì chỉ có một hậu quả, chờ anh cũng rớt đài rồi, chúng ta sẽ về quê trồng trọt với nhau, như thế em sẽ không phải về quê một mình, mà anh cũng sẽ đi cùng em.”
Ngay cả công việc của mình mà hắn cũng không làm được.
Nghe vậy, Tiêu Ái Kính lùi về sau mấy bước, vẻ mặt ngập tràn vẻ không thể tin: “Lão Tiêu, anh gạt em phải không?”
Từ lúc còn trẻ, chồng chị ta đã ngồi vào cái chức chính ủy, tiền đồ vô lượng. Sao lại có thể rớt đài chứ?
“Anh không lừa em, Tiêu Ái Kính, anh đã bị sư trưởng Lôi điểm danh phê bình trước mặt mọi người hai lần, em cảm thấy còn mấy lần nữa mới đủ để anh rớt đài hả?”
Những lời này vừa được nói ra, Tiêu Ái Kính đã run lẩy bẩy, chị ta bước đến nắm lấy cánh tay Tống Vệ Quốc: “Lão Tiêu, em biết sai rồi.”
“Em thật sự biết sai rồi, sau này, sau này em nhất định sẽ không nhằm vào Khương Thư Lan nữa.”
Chị ta không bao giờ nghĩ rằng hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy.
Cháu gái ngoại và tương lai của chồng mình, chị ta vẫn biết cái nào nặng cái nào nhẹ.
“Em đã nói vậy…”
Tống Vệ Quốc đứng lên, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Ái Kính: “Thì nếu còn một lần nữa, em không chịu đi, anh cũng sẽ dẫn em cùng nhau đi.”
“Nếu anh làm thất vọng một thân chức trách này, anh sẽ tự mình từ chức.”
Đạo đức và lương tri của hắn khiến hắn không cách nào vứt bỏ được người vợ đã theo mình từ lúc khốn khó.
Nhưng mà nếu thật sự có ngày kia, vậy thì về nhà trồng trọt cũng tốt.
Thái độ quyết liệt này của Tống Vệ Quốc đã hoàn toàn dọa Tiêu Ái Kính.
Chị ta liên tục nói: “Không đâu, nhất định sẽ không đâu, em sẽ không nhằm vào Khương Thư Lan nữa.”
Ở nhà ăn, Khương Thư Lan bận rộn cả buổi sáng, lúc cô đang thu dọn bí.
Bên ngoài truyền đến một giọng nói: “Tiểu Khương, phó đoàn Chu nhà cô tới đón cô về kìa.”
Lời này vừa được nói ra, không ít người nhìn về bên này.
Nhất là nhóm chị gái đã kết hôn, họ không khỏi bật cười: “Vợ chồng son mới cưới này đúng là ngọt ngào thật đấy.”
Khương Thư Lan vừa nghe, mặt cô đỏ lên, cô treo lược bí trên tường, sau đó chạy ra ngoài, từ rất xa cô đã nhìn thấy Chu Trung Phong đang dựa vào tường.
Dáng người anh cao, khí chất lạnh lẽo, gương mặt lạnh lùng như ngọc, trông cực kỳ đẹp mắt.
Khương Thư Lan chạy chậm qua, cô thở hổn hển: “Sao anh lại tới đây?”
Chu Trung Phong rũ mắt xuống, giọng anh dịu dàng: “Anh tới đón em tan làm.”
Rõ ràng là một lời nói rất bình thường, nhưng lại làm trái tim nhỏ bé của Khương Thư Lan không kiềm chế được mà đập thình thịch thình thịch, tốc độ đập vô cùng nhanh.
“Chu Trung Phong, anh…”
“Hử?”
Chu Trung Phong nhướng mày nhìn cô, anh đưa trái dừa qua: “Nếm thử xem.”
Sau đó trước môi cô ngập tràn hương vị ngọt ngào thanh mát của trái dừa, khiến cho sự chú ý của cô bị dời đi.
Ừm? Vừa rồi cô muốn nói gì nhỉ?
Quả nhiên sắc đẹp hại người.
Khương Thư Lan ôm trái dừa hút mạnh một cái, cô cảm thấy sự mệt mỏi một ngày nay không còn nữa, vẻ mặt cô thỏa mãn.
Chuyện làm cô vui nhất khi tới hải đảo này, đó là cô rất thích trái dừa ở đây.
Mỗi lần mỏi mệt hay oi bức, chỉ cần một ngụm nước dừa ngọt mát, cô sẽ cảm thấy bao nhiêu mệt nhọc đều tan biến hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận