Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 604:

Lột hạt thông là một việc cần rất nhiều sự kiên nhẫn, bởi vì hạt thông quá nhỏ nên nhất định phải tập trung tinh thần nếu không thì sẽ không lột ra được.
Quả nhiên khi đưa cho họ nắm hạt thông này, cả mẹ chồng lẫn nàng dâu đều bị di chuyển sự chú ý. Bà cụ kia sau khi lột được xong rồi nếm một hạt, không nhịn được mà cảm thán nói: "Đây là hạt thông của tiểu Hưng An đúng không?"
Lúc còn trẻ bà cụ đã thăm thú rất nhiều nơi, có một cái miệng sành ăn cực kỳ.
Ăn thứ gì, thưởng thức thứ gì là ngay lập tức có thể biết tốt xấu như nào.
Mẹ Khương ngồi bên cạnh kinh ngạc nói: "Chị gái, chị ăn như thế nào mà có thể nhận ra được hay vậy, thật lợi hại."
"Đây quả thật là hạt thông lớn của tỉnh nhỏ Hưng An, cây này phải trăm năm trở lên, lúc trước lão nhà em chữa cho một đứa trẻ thì nhận được hạt thông lớn này, đều là loại tươi mới nhất."
Mà kể ra cũng kỳ lạ. Tỉnh lớn Hưng An đều sản xuất cây tùng nhỏ mà tỉnh nhỏ Hưng An lại sản xuất hạt thông lớn.
Hạt thông lớn này giống như hạt dưa, hạt tròn tròn lại chắc nịch, lúc cắn mở hạt thông còn có thể nhìn thấy dầu của hạt thông ở bên trong. Cái này đối với phụ nữ có thai ăn rất tốt. Lời này khiến cho bà lão Na kia gật đầu không ngừng: "Chị tính nhẩm ít nhất cũng phải ba mươi năm rồi chưa được ăn hạt thông của tỉnh nhỏ Hưng An."
Bà bây giờ rất nhanh đã 70 rồi, không còn là thiếu nữ trẻ tuổi năm nào nữa, không nói đến việc ăn tổ yến, ít nhất cũng là bà chán ăn thì mới thôi.
Mà loại hạt thông này lại có bên kia người thân quen chủ động đưa đến cửa làm quà đặc sản đi biếu bà.
Trước kia hạt thông có bao nhiêu chướng mắt, bây giờ mới thấy trân quý làm sao.
Ôi đúng là vật đổi sao dời.
Mẹ Khương bấm đầu ngón tay tính toán: "Này chị gái, chị lúc còn trẻ mới thật huy hoàng làm sao."
Cũng không phải người Đông Bắc lại có thể ăn được loại hạt thông này, đây cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Bà lão Na khoát tay: "Không nhắc tới năm đó nữa." Tiếp đến, bà nhìn về phía con dâu Miêu Hồng Vân đang nhìn hướng ra phía ngoài, mãi mà không thấy bóng dáng của vị đoàn trưởng kia: "Hiện tại chị chỉ mong muốn bọn nhỏ bình an, khỏe mạnh, cái khác chị đều không cần nữa."
Tâm thái này của bà quả thực rất ít người có.
Mẹ Khương đã nhìn qua rất nhiều trường hợp các gia đình không sinh được con. Nếu như không phải mẹ chồng mang theo một đôi mắt tam giác, âm trầm, đề cập đến con dâu đầy chán ghét, mở miệng đóng miệng đều nói là loại phụ nữ không sinh được con. Hoặc nếu con trai của bà ấy lấy một cô gái nghèo thì cũng phân biệt đối xử so với việc không sinh được con giống nhau.
Giọng nói gièm pha lại châm biếm, không cần nói cũng biết.
Nhưng bà cụ lại không có, không những không có mà ngược lại còn cực kỳ hiền lành và bình thản. Tuy có ngóng trông việc con dâu có đứa nhỏ nhưng nếu thật không có thì bà cũng có thể chấp nhận.
Lùi lại mà cầu việc khác, chỉ cầu bọn nhỏ bình an và khỏe mạnh. Cái này không biết là có bao nhiêu người có được tâm thái như thế.
"Chị thật là cao thượng!" Mẹ Khương giơ ngón tay cái lên.
Căn bản không cho phép Khương Thư Lan và Miêu Hồng Vân nói chen vào, Khương Thư Lan một bên lột hạt thông, một bên kề tai Miêu Hồng Vân nói nhỏ: "Em cảm thấy về sau thím có thể tìm được một người bạn tri âm tri kỉ."
Nhìn thái độ của mẹ cô cùng với bà lão Na chẳng khác nào hối hận vì đã gặp nhau quá muộn.
Miêu Hồng Vân không nhịn được mà gật đầu liên tục. Bởi vì hai mẹ con Khương Thư Lan cứ thế nói chuyện, thời gian không biết từ bao giờ đã muộn như vậy.
Không chỉ trong chốc lát, người đoàn trưởng kia và cha Khương từ bên ngoài đi vào. Cha Khương đi ở phía trước, không nói năng gì, đi một cách oai vệ, hùng dũng, khí phách hiên ngang, ít nhất thì tinh thần vô cùng phấn chấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận