Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 93:

Từ trước đến nay, một kẻ như lưu manh ở bên ngoài không sợ trời không sợ đất, trên mặt lại hiện lên vẻ hoảng loạn, nói năng lộn xộn.
“Khương Thư Lan, anh sai rồi, anh biết sai rồi, về sau anh sẽ không dọa sợ em nữa, cũng sẽ không bắt nạt em nữa, em đừng như vậy.... Hãy nghe anh nói đi mà...”
Điều này khiến hắn ta cảm thấy mình dường như hoàn toàn.... hoàn toàn sắp đánh mất Khương Thư Lan rồi.
Khuôn mặt trắng toát của Khương Thư Lan lúc này lạnh lùng nói: “Trịnh Hướng Đông, tôi kết hôn rồi, cũng có người mình thích rồi, mong anh tránh xa tôi ra một chút, tôi nói đã đủ rõ ràng chưa?”
Kết hôn!
Có người mình thích!
Trịnh Hướng Đông nghe như những tiếng sét đánh ngang tai, hắn ta choáng váng hết cả đầu óc.
Hắn ta ngơ ngác một hồi, rồi cười trừ mà nói: “Thư Lan, em đừng đùa với anh như vậy, sao em có thể thích người đàn ông này được chứ? Hai người mới quen biết vài ngày thôi mà? Em đang gạt anh có đúng không hả?”
“Chắc chắn là đang gạt anh rồi.” Hắn ta thều thào tự nói với mình, giọng nói thể hiện sự u tối: “Thư Lan, em đừng kết hôn, em đừng kết hôn có được không?”
Thều thào tự nói, ngữ khí hèn mọn, âm thanh u ám: “Thư Lan, em đừng kết hôn, em đừng kết hôn có được không?”
Một người từ trước đến nay luôn liều lĩnh lại có ngày nhỏ bé đến đáng sợ như vậy.
Giống như thể chỉ cần Khương Thư Lan ra lệnh một tiếng, kêu hắn ta đi, hắn ta cũng sẽ nguyện ý làm theo.
Điều này mọi người ở đó đều nhận ra được, chứ chưa nói đến Khương Thư Lan, cô nhắm chặt mắt: “Trịnh Hướng Đông, anh đừng mong tôi không kết hôn, cho dù tôi có không kết hôn, cũng sẽ tình nguyện làm ni cô, không gả cho anh đâu.”
“Buông tha cho tôi, cũng là buông tha cho chính anh!”
Hai người bọn họ từ trước cho đến giờ chưa từng hợp nhau.
Câu này khiến Trịnh Hướng Đông lập tức im lặng như tờ, như thể bị rút hết tinh khí vậy.
Trịnh Hướng Đông từ trước đến giờ chỉ đổ máu chứ không đổ lệ, nhưng hiện tại cũng nhịn không được mà lảo đảo rút lui vài nước, hốc mắt đỏ lừ: “Khương Thư Lan, Khương Thư Lan...”
Bị thương đến tận cùng, vậy nhưng lại không nói ra được một câu nguyên vẹn.
Chỉ có thể liên tục gọi tên của Khương Thư Lan, giống như thể làm như vậy thì sẽ có thể khắc ghi cô trong tâm được.
[Thảm quá đi, nhân vật phản diện điên tình vì người đẹp trong hay ngoài kịch đều thảm.]
[Tôi có thể hiểu được, trong kịch hắn ta chỉ sống đến hơn ba mươi tuổi, mấy người nói xem, bị kịch động trời như vậy, liệu có phải đêm đó quay về hắn ta sẽ mất không?]
[Tôi cũng nghi ngờ hắn ta sẽ không sống qua được hôm nay, dù sao thì Thư Thư cũng chính là định mệnh của hắn ta.]
[Lúc trước Thư Thư gả cho Trâu Dược Hoa, đã lấy đi nửa cái mạng của hắn ta, sự nghiệp hay bất cứ cái gì cũng đều không cần nữa, lại liên tiếp bị người ta trả thù, còn phải liên tiếp chống cự, hơn ba mươi tuổi đã không còn nữa. Nói thật, nếu không thì khi hắn ta chết rồi, Thư Thư đến cuối cùng sẽ không thảm như vậy, bị nhà họ Trâu ức hiếp đến lưu lạc đầu đường xó chợ.]
[Không phải chứ! Mấy người quên rồi sao? Lúc Trịnh Hướng Đông chết, ngoài cho cha mẹ một phần, hắn liền đem tài sản để lại hết cho Thư Lan, có được nhiều tiền như vậy, Thư Thư sao có thể lưu lạc đầu đường được?]
Bình luận này khiến mọi người liền im lặng.
[Hả, sao tôi không thấy được nội dung này vậy.]
[Tôi cũng vậy.]
[Đây là phần nội dung bị giấu, trước khi Trịnh Hướng Đông chết, có làm một việc duy nhất, đó chính là đi ngân hàng lập di chúc, người nhận số tài sản lớn nhất là Thư Thư. Lúc đó chỉ có một đoạn ngắn màn ảnh đảo qua tờ giấy phía bên trên có viết ba chữ Khương Thư Lan, sau đó lập tức cắt cảnh, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra được.]
[Nhưng mà, Thư Thư từ trước đến giờ chưa từng biết về số tiền đó, vậy số tiền đó bị ai lấy mất rồi nhỉ?]
Hệ thống bình luận lại một lần nữa im lặng.
[Tôi có một suy đoán.]
[Tôi cũng vậy.]
Khương Thư Lan xem hết tất cả các bình luận rồi, cô có chút ngây ngốc, Trịnh Hướng Đông trẻ như vậy đã mất rồi sao?
Là bởi vì cô, hay bởi vì sự trả thù người khác của hắn ta?
Hoặc do cả hai người?
Nhưng Trịnh Hướng Đông năm nay đã hai mươi tư tuổi rồi, thoáng cái sẽ hai mươi lăm, chỉ còn vài năm nữa là ba mươi tuổi.
Nếu như thực sự tới thời điểm đó, trong lòng cô liền có một cảm giác không rõ thành lời.
Là bởi vì đối phương trước khi chết đều đem hết tài sản cho cô, vậy nên cô mới chần chờ và mềm lòng như vậy sao?
Khương Thư Lan bắt đầu trở nên không vững vàng, cô nhìn ánh mắt cực kỳ phức tạp của Trịnh Hướng Đông.
Sự trầm mặc của cô khiến Trịnh Hướng Đông như có hy vọng.
Ánh mắt ảm đạm của hắn ta dần sáng lên: “Khương Thư Lan, em đi với anh đi, đi cùng anh đi thôi, dù phải phá hư quân hôn anh cũng không sợ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận