Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1327:

Điều này khiến khắp người Trâu Dương như thể bị chùy sắt đánh vào, đánh cho nó đau đớn, mẻ đầu… Nó kéo tay Trâu Mỹ chạy khỏi mặt băng, như đang trốn tránh.
Hoàn toàn mặc kệ Hổ Tử đang đuổi theo phía sau.
Hổ Tức tức muốn hộc máu, buông lời hung ác: "Đồ con rùa này, chỉ biết ăn sẵn thôi, đợi tôi câu được cá rồi đến xương cũng không thèm cho cậu ăn đâu."
Nếu ở trước kia có người dám mắng nó như vậy Trâu Dương sẽ lập tức đáp trả lại ngay.
Thế nhưng bây giờ nó không còn bất kỳ tâm tư nào để làm việc đó nữa.
Nó chỉ muốn rời khỏi nơi đây, rời khỏi đội sản xuất, về nhà của mình, nơi đó không có dì Thư Lan, cũng sẽ không còn thấy dì Thư Lan đối xử với con của dì ấy tốt như vậy nữa.
Thế thì lòng nó sẽ thoải mái hơn một tí.
Trâu Dương biết bản thân đang bịt tai trộm chuông, nhưng đâu còn cách nào khác nữa?
Đời trước, nó và Trâu Mỹ có được tất cả sự yêu thương của Khương Thư Lan, nhưng đời này, nó chỉ nhận được ba chữ.
Không quen biết.
Buồn cười cỡ nào chứ.
Tại khoảnh khắc này, Trâu Dương thậm chí cảm thấy ông trời cho nó trọng sinh có phải là vì muốn trừng phạt nó, trừng phạt cả nhà nó đời trước đã vong ân phụ nghĩa hay không?
Thế nên mới khiến bọn họ chuộc tội, khiến bọn họ nhìn thấy sau khi dì Thư Lan rời khỏi bọn họ, cuộc sống của cô tốt đẹp đến cỡ nào.
*
Trên lớp băng.
Nháo Nháo để Khương Thư Lan lau mặt cho bé, sau khi lau xong, bé nhìn chằm chằm phương hướng Trâu Dương rời đi, nhăn mày nhỏ, cất giọng trẻ con nói: "Mẹ ơi, con không thích anh trai kia."
An An mím môi, tiếp thêm một câu: "Con cũng không thích."
Rất đáng ghét.
Như thể đối phương có ý định cướp mẹ của các bé đi vậy.
Khương Thư Lan ngẩn ra một chút, cất khăn đi, cô xoa khuôn mặt nhỏ bị lạnh tới mức đỏ bừng của hai đứa trẻ: "Trùng hợp thật, mẹ cũng không thích thằng bé."
Vừa nói xong, Nháo Nháo và An An cũng vui vẻ mỉm cười, càng thân thiết với Khương Thư Lan hơn vài phần.
Tiểu Thiết Đản bên cạnh nhìn cảnh tượng này, nhân lúc hai đứa nhỏ bị mấy con cá chui khỏi mặt băng hấp dẫn tầm mắt, bé đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Cô ơi, tại sao cô lại dạy hai đứa nhỏ như thế?"
Nói cô cũng không thích?
Trong trường hợp này, chẳng phải cô nên giáo dục hai đứa nhỏ đừng có sinh hư tùy tiện chán ghét người khác hay sao?
Khương Thư Lan cười: "Cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn thuần là cô cũng không thích Trâu Dương nên nói ra mà thôi."
Hơn nữa, cô còn có một nỗi băn khoăn nên để hai đứa nhỏ có lòng phòng bị.
Đối với người nhà họ Trâu, Khương Thư Lan không tin tưởng được ai cả.
Tiểu Thiết Đản cái hiểu cái không, bé thở dài: "Vẫn là mấy thứ được viết trên sách dễ hiểu hơn nhiều."
Mối quan hệ giữa người với người này trông thật sự khó nhằn, nếu có Tiểu Lôi Tử ở đây thì hay rồi, chắc chắn cậu nhóc ấy chỉ cần liếc mắt một cái cũng hiểu được hàm ý trong lời nói của cô mình.
Khương Thư Lan sờ đầu Tiểu Thiết Đản: "Mấy thứ viết trên sách dễ hiểu, vậy thì con phải chăm chỉ học hành vào đấy."
"Cũng như nhau thôi ạ."
Hai cô cháu đang ở bên đây yên lặng nói chuyện, bên kia hố băng lại vang lên tiếng vỗ tay náo nhiệt: "Nhiều cá quá, nhiều cá quá!"
Mấy con cá này vì thiếu oxi trong một thời gian dài, nên khi thấy lớp băng xuất hiện một cái lỗ, gần như không cần bọn họ ra tay, chúng đã tự nhảy ra bên ngoài
Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, chiếc thùng đã đựng đầy cá.
Khương Thư Lan thấy số cá đã đủ ăn, bèn nói: "Hôm nay cứ bắt bấy nhiêu thôi, ăn xong rồi tới bắt tiếp."
Bằng không cá mà không tươi là không ăn được.
Cũng là đi qua hải đảo khiến mồm miệng trở nên kén chọn, gần như mỗi ngày đều ăn được cá biển tươi mới nên mấy con cá bị chết kiểu này khiến cho cô có chút ăn không vô nữa.
Người lớn là Khương Thư Lan vừa lên tiếng, bọn nhỏ phía dưới tất nhiên cũng kết thúc công việc theo.
Gần như không cần Khương Thư Lan giúp đỡ, một mình Khương Đại Sơn cũng đã xách được thùng cá đi rồi, trông thật sự không tốn chút sức lực nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận