Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 959:

Bên ngoài.
Chu Trong Phong vừa bước ra ngoài, ông nội Chu và bà nội Chu đều đã phát giác ra.
Nói một cách chính xác, là ngay lúc điện thoại vừa reo lên, bọn họ cũng đã nghe rõ mồn một.
“Ra ngoài sao?”
Chu Trung Phong “Ừm” một tiếng, khoác chiếc áo lên người mình, nói: “Trước tiên là đừng nói với Khương Thư Lan, mắc công cô ấy lại lo lắng thêm ạ.”
Ông nội Chu và bà nội Chu ở kế bên cũng phát ra tiếng “Ừm”, mắt nhìn thấy anh rời đi, nhỏ giọng nói: “Ông nội của cháu đã có nói chuyện qua với bên công thương rồi, cháu chỉ cần đến đó là ổn cả thôi.”
Chu Trung Phong gật đầu, đợi anh rảo bước, đón nhận từng cơn gió lạnh giá ngoài kia đang ùa vào trước mặt mình.
Khuôn mặt của ông nội Chu và bà nội Chu bỗng chốc trở nên lạnh nhạt: “Bọn hậu bối nhà họ Bành đúng thật là không biết xấu hổ mà.”
Những chiêu trò dơ bẩn và hèn hạ như vậy cũng dùng cho được sao.
Trạm xe lửa.
Cả ba thùng hàng hóa đều bị giữ lại, ngay cả vận chuyển viên cũng bị kẹp lại luôn.
Chu Trung Phong quét mắt qua một hồi thì hỏi: “Tình hình bây giờ sao rồi?”
Vận chuyển viên này đều là người trong nhà cả, bởi vì hàng hóa lần này đến tận gần mười mấy hai mươi ngàn cân, giá trị cực lớn cho nên bên phía hải đảo đã cố tình phái Hầu Tử cùng Bốn Mắt tới, phụ trách việc vận chuyển hàng hóa.
Việc lựa chọn hai cậu ấy là bởi vì hai cậu ấy cũng là thuộc hạ dưới tay Chu Trung Phong, qua đây cũng dễ dàng thuận tiện xử lý mối quan hệ của hai bên hơn.
Bốn Mắt là một người nóng nảy, chịu không được liền nói: “Đoàn trưởng Chu, chúng ta chỉ vừa mới xuống xe thì đối phương đã lấy ra tờ phiếu chứng kiểm tra theo thường lệ thông hành, lấy hết tất cả hàng hóa của chúng ta ra, toàn bộ đều phải kiểm tra qua một lần.”
Tức là phải lấy hết toàn bộ số hàng hóa ra hết.
Vậy thì làm sao mà có thể đựng lại vào trong được cơ chứ!
Mười mấy hai mươi vạn cân hàng hóa, đây rõ ràng là đang gây khó dễ cho người khác mà.
Chu Trung Phong nghe xong, sắc mắt trở nên lạnh nhạt: “Tôi biết rồi.”
Câu nói này liền khiến cho Hầu Tử cùng với Bốn Mắt nhẫn nhịn không được mà thở dài một hơi.
Sự có mặt của đoàn trưởng Chu khiến cho hai người họ cảm thấy như được tiếp thêm sức vậy.
Chu Trung Phong quay sang, nhìn vào một kẻ trong cả một đám người đang kiểm tra theo thông lệ kia, lấy ra một một tờ phiếu chứng: “Đây là do hải đảo xuất cảnh, là phiếu chứng kiểm tra do trạm xe lửa Dương Thành xuất ra.”
“Đây là phiếu chứng kiểm tra do trạm xe lửa Dương Thành xuất ra.”
“Mạn phép cho hỏi thăm, dưới tình trạng thủ tục đều có sẵn hết cả, các người có tư cách gì mà tiến hành kiểm tra thêm lần nữa?”
Vị kiểm tra viên đang đứng ngay trước mặt kia làm sao có thể chịu nỗi sức ép đến từ Chu Trung Phong cơ chứ?
Tóc tai đổ hết cả mồ hôi hột ra, lui xuống vài bước.
Bành Văn Binh từ bên dưới bước lên phía trên, anh ta vịn lấy tên thuộc hạ của mình, nhíu đôi mắt gian xảo của mình lại, cười một cái: “Đồng chí Chu, khí thế đúng thật là hơn người, nhìn mà xem, cũng dọa sợ cả vị kiểm tra viên rồi.”
Điều mà Chu Trung Phong đang muốn chính là Bành Văn Binh bước ra đây.
Đôi mắt lạnh lùng mà nhìn vào anh ta: “Lợi dụng việc công để trả thù cá nhân?”
“Làm sao mà có, làm sao mà có cơ chứ.”
Đã qua cả một đêm rồi, khuôn mặt sưng tấy của Bành Văn Binh cũng không có dấu hiệu giảm nhẹ gì mấy, anh ta sờ nhẹ vào khóe môi mình, đó chính là vết sẹo, cũng chính là sự sỉ nhục.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Bành Văn Binh tỏ vẻ trang nghiêm trịnh trọng hơn, âm thanh rõ to: “Chúng tôi nhận được tố giác, hàng hóa do xí nghiệp vận tải đường biển vận chuyển đến, bên trong có chứa những vật phẩm trái phép, cho nên cần phải kiểm tra thêm một lần nữa, xin mời Đoàn trương Chu đây phối hợp một chút.”
Vừa dứt lời xong, anh ta còn có ý định tiến đến vỗ vỗ vai của Chu Trung Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận