Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1377:

“Anh xem, anh theo đuổi mộng tưởng của mình, cũng không cảm thấy vất vả, Chu Trung Phong, em cũng giống như vậy, mặc kệ là ở phương diện sự nghiệp, lúc phát tiền lương em đều rất cao hứng, thậm chí, lại đi chuẩn bị tham gia thi đại học, em cũng sẽ thật cao hứng, em sẽ cảm thấy con người của em vẫn hữu dụng, có giá trị.”
Có lẽ là nhìn thấy kết cục của nhiều người đi trước mình, cô cũng đã chịu ảnh hưởng việc này không ít.
Đời này của cô đã dành hết cho chồng con gia đình, ở nhà làm một người vợ, người con dâu, còn là một người mẹ.
Cô chỉ có một yêu cầu, có thể độc lập tự chủ quyết định sinh hoạt của mình, liền tính là có một ngày cô cùng Chu Trung Phong nháo lên.
Cô cũng có năng lực mang theo bọn nhỏ rời đi.
Đây mới là cuộc sống cô mong muốn.
Không phải thố ti hoa, mà là sóng vai mà đứng cây sồi, cùng nhau có thể tiếp thu gió táp mưa sa.
Chu Trung Phong nghe xong lời cô nói liền trầm mặc, sau một lúc lâu, anh nhấp môi thấp giọng nói: “Thư Lan, anh thật có phước, đời này được gặp em và cưới em.”
Khương Thư Lan nhìn anh, hướng tới anh nghịch ngợm cười: “Còn kiếp sau đâu?”
“Kiếp sau, kiếp sau, anh vẫn muốn tới cưới em.”
Bọn họ chú định là phu thê.
Khương Thư Lan sắp xếp cho mấy đứa nhỏ xong, qua một tuần đem công việc của mình toàn bộ đều vội hoàn thành xong. Sau đó liền buông tất cả, đầu nhập vào ôn tập thi. Trong nhà người cũng tựa hồ đã nhận ra cái gì, ngày thường mọi người bên trong nhà, cũng đều thả lỏng bước chân, tận lực không ở nhà ồn ào ầm ĩ.
Còn Nháo Nháo cùng với An An đi nhà giữ trẻ trở về, mỗi ngày đều rất im ắng, thật sự là nhịn không được mà nhẹ nhàng như mèo con chạy đến bên mẹ.
Chỉ đến bên Khương Thư Lan dán mặt nhỏ vào một lúc, sau đó ngoan ngoãn đi ra ngoài tự chơi đùa.
Người nhà bớt lo với phối hợp, làm Khương Thư Lan lập tức có thể toàn tâm trí ôn luyện.
Chỉ là, học tập là gian khổ, mỗi ngày mở mắt ra chính là từ đơn, nhắm mắt lại là tưởng công thức.
Từ sớm đến tối, mỗi ngày mười mấy giờ học tập cường độ.
Liên tiếp ba tháng liền, gương mặt Khương Thư Lan gầy đi không ít, cằm nhọn hơn chút, đôi mắt đờ đẫn, thoạt nhìn khiến người khác đau lòng.
Cho dù là dì Lý ở nhà, hầm canh cho Khương Thư Lan bồi bổ, vẫn là không có tiến triển gì mấy.
Thật sự là quá trình học tập này làm đầu óc quá mức căng thẳng, thời gian ba tháng này dường như đem Khương Thư Lan ép khô.
Trong lúc này, Tề Phương cùng Lê Lệ Mai đều tới đi tìm Khương Thư Lan, người trước mong cô đi Dương Thành mua mỹ phẩm dưỡng da, người sau mang theo trái cây dân tộc Lê thải cho cô.
Đáng tiếc là đều bị Khương Thư Lan cự tuyệt.
Mãi cho đến khi sĩ quan hậu cần và bác sĩ La sinh hạ hài tử, thời điểm trăng tròn rượu, Khương Thư Lan sau mấy tháng mới bước ra cửa.
Tuy là mọi người đều quen thuộc bộ dạng của cô, nhưng khi nhìn đến cô, đều nhịn không được bị hoảng sợ, nhịn không được lôi kéo tay Thư Lan.
“Cô làm sao vậy? Mấy tháng không gặp, tại sao lại gầy đến mức này, trông cứ như bộ dạng thiếu nữ ấy?”
Bóng dáng tinh tế đơn bạc, một cái váy dài, chỉ lộ ra vị trí dưới cẳng chân, càng thêm có vẻ tế chân linh đinh, trắng nõn thẳng tắp.
Này mà là mẹ hai con sao?
Này nếu là nói là thiếu nữ 17-18 tuổi cũng không quá.
Khương Thư Lan tùy ý lôi kéo Vương Thủy Hương, tâm tình cô cực kỳ tốt, cười tủm tỉm mà nói: “Chị dâu Thủy Hương, em đây là ở nhà giảm béo đấy.”
Cô ở nhà ôn tập chương trình học cao trung, khẳng định việc này không thể nói ra.
Bằng không, chờ tin tức khôi phục thi đại học truyền đến, sẽ mang đến phiền toái cho người trong nhà.
Vương Thủy Hương tâm lớn cũng không nghĩ nhiều, chị ấy chỉ nghĩ lời Khương Thư Lan chính là nói thật.
Chị ấy sờ sờ trên người phì đô đô thịt, có chút tò mò: “Em làm như thế nào mà giảm cân được vậy?”
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ, ăn ngay nói thật: “Đại khái chính là buổi sáng 5 giờ dậy, buổi tối 12 giờ ngủ, cả ngày đều bận rộn đến không ngừng.”
Đây xác thật là ba tháng sinh hoạt của cô.
Thậm chí, có đôi khi ăn cơm cũng đều nghĩ đến bối từ đơn, tưởng công thức.
Đại não cơ hồ không nghỉ ngơi được bao nhiêu.
Vừa nghe lời này, Vương Thủy Hương lập tức xua tay: “Chị mang thai cũng không vất vả như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận