Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1291:

Còn chưa nói đến hai hàng quả cà, một khối trồng củ cải, một đám cải trắng nhỏ cùng rau cải xanh, thêm hai hàng hành cùng cọng hoa tỏi non, một loạt gừng sống. Tóm lại, hầu như toàn bộ rau xanh có thể nghĩ đến, nhà họ Chu đều có.
Bên trên tường viện, từng mảng lớn dây leo màu tím có hoa bò tràn đầy, không hề có lá, chỉ có đóa hoa màu đỏ, nhìn cực kì xinh đẹp.
Trong viện này, gần như là thỏa mãn tưởng niệm của tất cả mọi người.
Chỉ nhìn thoáng qua, Cao Thải Hà không kìm được thích thú: “Không nghĩ tới mùa đông bên hải đảo này còn có thể trồng nhiều rau xanh như vậy.”
Tại thủ đô bọn họ, chỉ có thể mua được củ cải cùng rau cải trắng. Hơn nữa còn không dễ mua, muốn mua được đồ ăn phải từ bốn năm giờ sáng khi trời còn chưa sáng, đã phải đi xếp hàng chờ mua đồ ăn.
Nếu đi trễ thì sẽ không mua được.
Làm sao giống được như sân nhà Thư Lan đây, hầu như là cần cái gì đều có cái đó.
Khương Thư Lan ra đón, cô thuận miệng nói: “Hải đảo cả năm bốn mùa đều có rau xanh.”
Thời tiết bên này ấm áp, trồng một gốc tiếp một gốc, căn bản không cần lo lắng về mùa, vấn đề nhiệt độ, vấn đề đồ ăn không kịp chín để ăn.
Cao Thải Hà ghen tị nói: “Chờ tôi bên này ổn định một chút sẽ tới cùng cô học trồng rau.”
Trông cậy vào tiền lương một mình Hứa Vệ Phương nuôi sống cả nhà cũng không dễ dàng.
Mặc dù ông cụ Hứa cũng có tiền lương hưu, nhưng bọn họ cũng không muốn dùng tiền quan tài của người cao tuổi.
Khương Thư Lan lôi kéo Cao Thải Hà đi vào trong phòng: “Cô tới tìm tôi cũng vô dụng, muốn tìm thì phải tìm cha mẹ tôi mới được.”
Cha mẹ cô mới là cao thủ trồng rau, một sân vườn đầy rau này đều là cha mẹ cô trồng.
Trước kia có thể coi rằng nhà bọn họ là chuyển đến sau cùng, còn dựa vào nhà bên sát vách chi viện rau xanh một đoạn thời gian. Sau đó khi cha mẹ cô tới rồi, rau xanh nhà bọn họ ăn cũng không hết.
Mỗi ngày trong nhà cũng chỉ cần mua thịt làm thức ăn, còn hải sản, nếu có thời gian liền tự mình đi ra biển bắt hải sản, kiếm về ăn.
Nếu như không có thời gian, cũng mua từ bến tàu, cũng chỉ là mấy mao tiền, nhưng có thể khiến cho cả gia đình đều ăn thống khoái.
Sau khi nghe Khương Thư Lan nói như vậy, Cao Thải Hà thở dài: “Nơi này vật tư thật dồi dào, tôi cũng không gạt mọi người, trước khi chúng tôi tới, ở thủ đô đã ăn một tháng cà rốt cùng với cải trắng.”
Về phần rau xanh khác, không phải là không có. Mà là bọn họ không giành được, cũng không đoạt lại một đám bà lão nửa đêm hai ba giờ sáng đã đi xếp hàng.
Nghe nói như thế, Khương Thư Lan lập tức lộ vẻ mặt đồng tình: “Không có việc gì, cô thích ăn rau xanh, hôm nay buổi trưa chúng ta hãy mở rộng bụng ra ăn.”
Chỉ rau xanh đã làm năm món, rau xanh xào cải trắng nhỏ, quả cà đậu đũa, ớt chuông xanh xào cà chua, cùng dưa chuột trộn, nước đường sốt cà chua.
Năm món hải sản, bạch tuộc xào lăn, nghêu xào ớt chuông xanh, cá đù vàng hấp, một chậu tôm tích, còn có một chậu nhỏ cua, ghẹ.
Về phần món ăn mặn liền làm món thịt kho tàu vào miệng là tan, cùng canh gà hầm nhân sâm.
Món canh cuối cùng là cố ý làm cho Cao Thải Hà bồi bổ thân thể.
Mười hai món đồ ăn này, xém chút nữa không để hết được lên bàn, bát tráng men cuối cùng phải để chồng lên nhau mới coi như kết thúc.
Nhìn thấy bàn đồ ăn thịnh soạn như vậy, Hứa Vệ Phương cùng Cao Thải Hà liếc nhìn nhau một cái, có chút cười khổ: “Mọi người nếu tiếp tục như vậy, cảm giác đều không thể trả hết.”
Thiếu đối phương thực sự quá nhiều.
Lời này vừa dứt, Khương Thư Lan lại lắc đầu: “Lúc trước tôi và Chu Trung Phong không ở thủ đô, toàn bộ đều dựa vào mọi người chăm sóc ông bà nhà tôi. Đừng nói một bữa như này, mà sau này mỗi ngày đều đến ăn cũng không vấn đề gì.”
Có Hứa Vệ Phương ở đó, thời điểm hai cụ nhà họ Chu về nghỉ hưu, không biết bớt bao được việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận