Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1534:

Hầu Tử gật gật đầu, ở trong lòng âm thầm thề, nhất định phải làm thật tốt, không phụ lòng chị dâu đối tốt với mình.
Sau khi ra khỏi văn phòng, sau nhiều năm như vậy, Hầu Tử lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại cho Chu Trung Phong.
“Đội trưởng.” Cậu ta vừa mở miệng, Chu Trung Phong bên kia liền nhận ra giọng nói: “Hầu Tử?”
Rõ ràng đã nhiều năm qua chưa từng gặp lại, nhưng hai bên lại quen thuộc lẫn nhau ngoài cả dự đoán.
Hầu tử cái mũi chua xót: “Ai da, là em, đội trưởng, em tới bên này rồi, là chỗ của chị dâu.”
Lời này thốt ra, bên kia có chút trầm mặc, không biết qua bao lâu mới có một tiếng hít thở dài truyền qua: “Năm đó, thời điểm các cậu xuất ngũ, không cho tôi tác động, cũng không muốn sắp xếp công việc, đây vẫn là một cái tâm bệnh trong lòng tôi.”
Cho dù hiện giờ Chu Trung Phong thân đã ở địa vị cao, lính thuộc hạ cũng không biết có bao nhiêu người. Nhưng mà nhóm Hầu Tử cùng Bốn Mắt lúc trước kia, vẫn là thành viên ban đầu của đội ngũ của anh.
Chỉ là trong bộ đội tham gia quân ngũ nào có trôi chảy. Bốn Mắt trên chiến trường bị thương ở chân, bắt buộc phải xuất ngũ.
Hầu Tử cũng không tốt hơn, đôi mắt của cậu ta xảy ra vấn đề, viên đạn của tay súng bắn tỉa sượt qua, thiếu chút nữa thành người mù.
Những cái này đều không có biện pháp, sau đó đều bị xử lý buộc rời ngũ.
Chu Trung Phong vốn dĩ là tìm một đơn vị không tồi sắp xếp cho bọn họ, nhưng Hầu Tử cùng với Bốn Mắt đều không muốn. Một người đi Thâm Thị lang bạt, một người về quê làm bạn cùng cha mẹ già.
Sau đó, tuy rằng hai bên không liên hệ, nhưng đều có nhớ đến nhau.
Biết hiện giờ Hầu Tử và Bốn Mắt đều đi theo Khương Thư Lan, trong lòng Chu Trung Phong cũng tự nhiên mà trở nên an ổn hẳn.
Sau khi treo điện thoại, Chu Trung Phong ngẫm nghĩ, lại đánh điện thoại sang bên phía Khương Thư Lan, qua một lúc lâu mới được bắt máy.
“Trung Phong?”
Hai người trong khoảng thời gian này cũng chính là liên hệ điện thoại, cả hai đều rất bận. Sau khi Chu Trung Phong thăng chức liền bận chân không chạm đất, Khương Thư Lan đưa bọn trẻ đi học, trong nhà chỉ còn lại một mình cô, cô cũng vội vã lo dựng sự nghiệp.
Hai vợ chồng ai bận việc nấy, nhưng ngày thường đều có liên hệ.
“Ừ, là anh.” Giọng nói Chu Trunng Phong trầm thấp, qua một hồi lâu mới nói: “Thư Lan, cảm ơn em.”
Những người lính già xuất ngũ đó, dường như là bệnh trong lòng anh.
Đặc biệt là mấy năm nay, người xuất ngũ quá nhiều. Các nhà máy lớn hiệu quả và lợi ích không tốt, nơi nơi đều là nhân viên nghỉ việc. Đãi ngộ cho nhóm lão binh xuất ngũ cũng không bằng trước kia.
Khương Thư Lan sửng sốt, cô nhanh chóng hiểu rõ: “Chuyện này có gì đâu mà cảm ơn, anh quên mất là bọn họ cũng gọi em một tiếng chị dâu ư?”
Nhưng không giống nhau, dưới đáy lòng Chu Trung Phong thầm nói.
Hai người cầm ống nghe, ai cũng không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng nghe tiếng hít thở của đối phương, liền cảm thấy tâm tình có thể hoàn toàn trở nên bình tĩnh lại.
Không biết qua bao lâu, Khương Thư Lan nói: “Trung Phong, sau này có cơ hội, đem toàn bộ những tiểu chiến sĩ, tất cả đều đưa đến chỗ này của em đi.”
Cô sau này còn muốn thành lập đội ngũ bảo vệ, yêu cầu cao nhất chính là có công phu quyền cước.
Còn không phải trùng hợp là nhóm lính già xuất ngũ có thể đảm nhiệm công việc này sao.
Chu Trung Phong: “Có thể quá phiền toái hay không?”
Bởi vì số lượng xuất ngũ không hề ít.
Khương Thư Lan lắc đầu: “Không nói là gánh vác toàn bộ, em cũng không giúp được nhiều người như vậy. Anh có thể ưu tiên những người tàn tật, đưa qua bên chỗ của em là được.”
Cho đối phương một phần thể diện, là việc duy nhất cô có thể làm.
Cái này.... Chu Trung Phong trầm mặc, giữa hai vợ chồng mà nói cảm ơn thì quá khách khí.
Giọng nói của anh có chút nghẹn ngào: “Đồng chí Khương Thư Lan, tôi thay mặt toàn thể binh lính già tàn tật, càm ơn đồng chí.”
Sau khi treo điện thoại, Chu Trung Phong ngồi trước bàn bàn làm việc, trầm mặc rất lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận