Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1022:

Khương Thư Lan dám nói, cứ để Lôi Vân Bảo ở lại căn nhà này, thời gian lâu ngày, sợ là cậu bé sẽ dữ nhiều lành ít.
Khương Thư Lan ngăn chặn nỗi nghi ngờ, cô ôm chặt Lôi Vân Bảo, hỏi: “Chị biết cháu bé này là ai không?”
Trần Mỹ Cầm hét: “Kẻ xấu, kẻ xấu ức hiếp con trai tôi.”
“Cô mau đưa nó cho tôi.”
“Nó phải trả giá đắt, không ai được ức hiếp con trai tôi mà không trả một cái giá đắt.”
Cô ta điên rồi.
Là kẻ tâm thần.
Khương Thư Lan rốt cuộc cũng xác định được sự thật này.
Cô theo bản năng mà ôm Lôi Vân Bảo lùi lại đằng sau mấy bước, cô không có khả năng giao Lôi Vân Bảo cho một kẻ điên như cô ta.
Khương Thư Lan nhìn quanh khắp nơi, bên này ầm ĩ một lúc lâu, lại chẳng có người nào của nhà họ Lôi đi ra, chứng tỏ người nhà họ Lôi không có ai ở nhà.
Hoặc là nói chỉ có Trần Mỹ Cầm và Lôi Vân Bảo ở nhà.
Lúc này Trần Mỹ Cầm mới có cơ hội làm bậy.
Khương Thư Lan nhìn thoáng qua Tiểu Thiết Đản đang đi theo bên cạnh, dặn dò cậu nhóc: “Đi đến văn phòng gọi sư trưởng Lôi về nhà.”
Tiểu Thiết Đản có chút lo lắng: “Thế cô thì sao?”
“Cô ôm Tiểu Bảo đi trạm y tế.”
Khương Thư Lan dặn dò: “Thiết Đản, cháu chạy nhanh lên, nhất định phải bảo sư trưởng Lôi mau chóng trở về.”
Nói xong, cô nhìn thoáng qua Trần Mỹ Cầm, giữa Lôi Vân Bảo và Trần Mỹ Cầm, cô lựa chọn Lôi Vân Bảo.
Tiếp theo, giây phút Tiểu Thiết Đản chạy ra ngoài, cô cũng đi theo chạy đi, sau đó bịch một tiếng đóng lại cửa chính.
Nhốt Trần Mỹ Cầm ở trong nhà.
Trần Mỹ Cầm không thể chạy ra, cô ta cách sân chửi ầm lên: “Cô trả lại kẻ xấu cho tôi.”
“Tôi còn chưa báo thù cho con trai tôi được!”
“Trả lại cho tôi.”
Cô ta dùng đầu đập thình thịch vào cửa lớn.
Khương Thư Lan trong lòng khẽ giật mình, cô do dự một lát, nhìn đám hàng xóm xúm lại đây xem náo nhiệt, dò hỏi: “Mọi người có thể hỗ trợ đi vào xem Trần Mỹ Cầm thế nào không?”
Mọi người đều lắc đầu.
Trần Mỹ Cầm bị điên rồi, bọn họ đều không muốn tham dự vào chuyện sốt ruột này.
Nhưng Khương Thư Lan muốn ôm Lôi Vân Bảo đi trạm y tế, cô không có khả năng ở lại,
Cũng may đồng chí Ngô cầm rổ, đẩy đám người, thấy một màn như vậy, tức khắc ngạc nhiên giật mình: “Tiểu Khương, đây là làm sao vậy?”
Khương Thư Lan không rảnh nói: “Thím trở về nhìn Trần Mỹ Cầm, cháu muốn mang Tiểu Bảo đi trạm y tế kiểm tra.”
Vừa nói xong lời này, Khương Thư Lan căn bản không có đồng chí Ngô có cơ hội phản ứng, trực tiếp ôm Lôi Vân Bảo rời đi.
Đồng chí Ngô mới chuẩn bị hé miệng hỏi Vân Bảo làm sao vậy, đáng tiếc, Khương Thư Lan đã chạy xa.
Bà ấy đuổi đám người tụ tập bên ngoài cửa hóng chuyện, cầm chìa khóa mở ra cửa vào nhà.
Nhìn thấy Trần Mỹ Cầm rầm rầm đập đầu vào cửa, còn có chuyện gì không hiểu đâu.
Mỹ Cầm đây là lại tái phát bệnh điên.
Rõ ràng lúc trước bà ấy ra mua thức ăn, cô ta còn bình thường, còn nói giỡn với bà ấy rằng chắc chắn có thể chăm sóc tốt cho Vân Bảo.
Kết quả... Nhanh như vậy lại phát bệnh.
Đồng chí Ngô hít sâu một hơi, đỡ Trần Mỹ Cầm: “Mỹ Cầm, vào đi thôi.”
Bà ấy duỗi tay muốn cởi trói cho Trần Mỹ Cầm khỏi cái ghế.
Kết quả lại bị Trần Mỹ Cầm né tránh, cô ta giơ ghế dựa lên cao trên đỉnh đầu, nói: “Đi, thím mau đi đi, đuổi bắt kẻ xấu về đi.”
“Tôi phải báo thù cho con trai tôi.”
Nghe thấy lời này, đồng chí Ngô trong lòng thót một cái, nháy mắt hiểu ra tại sao vừa nãy Khương Thư Lan muốn ôm Lôi Vân Bảo đi trạm y tế kiểm tra.
Bà ấy chạy vào nhà nhìn xem.
Chỉ thấy sợi dây thừng lơ lửng treo trên xà ngang cùng với cái ghế nhỏ bên dưới sợi dây.
Đồng chí Ngô rốt cuộc không nhịn được, quát lớn một tiếng: “Trần Mỹ Cầm, cô điên rồi đúng không? Con trai ruột của cô mà cô cũng ra tay được?”
“Con trai ruột sao?”
Trần Mỹ Cầm theo bản năng lắc đầu, cô giơ ghế dựa ôm đầu: “Thím nói bậy, tôi đang báo thù cho con trai tôi, tôi đang xử phạt kẻ xấu.”
“Đúng rồi! Tôi xử phạt kẻ xấu!”
Đồng chí Ngô nghe thấy lời này, huỵch một cái ngồi bệt trên sô pha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận