Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1418:

“Buổi tối, nếu các cô rảnh, tôi với Trung Phong mời mọi người đi quán ăn lâu đời ăn lẩu.”
Chuyện này… Đám người Nghê Tĩnh Xuân liếc mắt nhìn nhau một cái: “Có đắt quá không? Hay là ăn ở căn tin thôi.”
Lúc trước khi mà Phương Cầm tiếp đãi đối tượng tài tử chuyên nghiệp trường bên cạnh, liền mời bọn họ đến căn tin ăn cơm.
Sau đó đây dường như là thành lệ thường của phòng, nhưng hễ là mọi người tiếp đãi người yêu, thì đều sẽ mời mọi người tới căn tin ăn một bát mì.
Cũng mất một mao tiền, bốn người liền tốn hết một khối.
Khương Thư Lan cười cười: “Trung Phong đều lấy tiền lương, khó khăn lắm được tới cái mức nhà giàu, chúng ta còn không ăn trực của anh ấy sao?”
“Có phải hay không vậy, Trung Phong?”
Chu Trung Phong gật đầu: “Quả thực là vậy đó.”
Lời nói của anh thiếu, nhưng mà lúc không nói lời nào, phần lớn ánh mắt đều đặt ở trên người Khương Thư Lan, hơn nữa lúc đó thì mặt mày sắc bén lạnh lùng, nhưng đều sẽ ôn nhu hơn vài phần.
Chuyện này làm cho đám người Phương Cầm không khỏi có chút cực kỳ ngưỡng mộ: “Vậy được rồi, bọn tôi đây sẽ đi ăn trực, buổi tối đã có thể được người nhà cô mời khách.”
“Không thành vấn đề.”
Sau khi tạm biệt với các bạn cùng phòng xong, Khương Thư Lan dẫn Chu Trung Phong với bọn trẻ đi bộ ở bên trong vườn trường, vài người theo chân bọn họ giới thiệu nơi này.
Cô thoáng nhớ lại những ngày tháng bọn họ đã từng không ở cùng nhau, Khương Thư Lan cũng như thể dẫn bọn họ đi qua một lần.
Chờ đến khi chạy xong một vòng rồi, Chu Trung Phong mới chậm rãi nói: “Các bạn cùng phòng của em không tồi.”
“Chính là cái người đó…” Anh nhớ lại: “Tên là Phương Cầm nhỉ? Cô ấy tương đối sõi, em có thể vẫn cần phải đề phòng một chút.”
Đến nỗi cái người kia Nghê Tĩnh Xuân là một người thẹn thùng, mà Mã Phượng Hà lại rất thuần phác.
Khương Thư Lan không nhịn được mà nói: “Làm sao anh nhìn ra được?”
Cô cùng với Phương Cầm ở chung một học kỳ mới từ từ phát hiện ra.
Bởi vì từ sau khi cô nói bản thân là người ở bên ngoài, Phương Cầm cố ý hay vô tình, đều sẽ ở trước mặt cô nhắc tới chính mình là người thủ đô, sau đó đối tượng hẹn hò cũng là người thủ đô.
Cô ấy thường xuyên lấy chuyện này ở ký túc xá ra khoe.
Hơn nữa, còn sẽ cố ý hoặc vô tình, hỏi gia thế của Chu Trung Phong cùng với tình hình điều kiện.
Có điều đều bị Khương Thư Lan tránh đi.
Điều Chu Trung Phong không nói chính là, anh tuy rằng đang nhìn Thư Lan, nhưng điều anh chú ý tới là, Phương Cầm sẽ thường xuyên đánh giá anh, chính là cái kiểu vừa soi xét vừa so sánh.
Loại ánh mắt này, anh không thực sự thích.
Chỉ là chuyện này không cần nói với Thư Lan, anh cười một cái: “Bọn anh ở quân ngũ, bài học đầu tiên chính là nhận biết kiểu người.”
Đôi mắt của Khương Thư Lan sáng lấp lánh mà nhìn anh: “Anh nói thực sự không sai, có điều cái người Phương Cầm này vẫn còn làm chuyện lớn, không có ý gì xấu.”
Chỉ là người như vậy, có tâm hư vinh ắt sẽ so sánh, cũng là chuyện bình thường.
“Ừm, trong lòng em hiểu rõ là được.”
Chờ tới buổi tối, bọn họ đi tới tiệm lẩu có cửa hiệu lâu đời.
Chu Trung Phong đã đặt chỗ ngồi từ trước, lúc 7 giờ, người cơ bản cũng đã đến đông đủ.
Đám người Phương Cầm cũng đều không tới tay không, cơ bản đều mang theo quà cho Nháo Nháo cùng với An An, có rất nhiều bộ ghép tranh, có rất nhiều đồ ăn vặt, còn có rất nhiều món đồ chơi.
Sau khi cho bọn nhỏ xong, đám người lúc này mới ngồi xuống, người phục vụ tức khắc đem nồi lẩu đồng bưng lên, cực kỳ cẩn thận đốt lửa xong xuôi.
Phương Cầm cùng với Nghê Tĩnh Xuân vẫn ổn, Mã Phượng Hà quả thực rõ ràng là không quen, cái tiệm lẩu này bày trí xem như không tồi.
Hơn nữa chỉ mình cô ấy ngồi chỗ gần đáy nồi, làm cô có vài phần không thoải mái.
Cũng may, Khương Thư Lan thường xuyên nói chuyện buôn dưa lê cùng với cô ấy, cuối cùng là loại bỏ đi cảm giác hấp tấp của Mã Phượng Hà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận