Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 391:

Miệng phong thư bị xé rách, một xấp tiền thật dày lập tức rơi ra, đều là những mệnh giá lớn, chúng bay lả tả trên mặt đất.
Trong lòng Tiêu Ái Kính vui vẻ: “Nhìn đi, ngoại trừ nhân tình gửi tiền cho cô thì ai sẽ gửi nhiều tiền như vậy hả? Người ta gửi cho cô lộ phí, chắc là để cô bỏ trốn nhỉ?”
Chị ta nói một cách chắc chắn.
Khương Thư Lan liếc nhìn chị ta một cái rồi thu hồi ánh mắt, cô lục lọi bên trong.
Cô tìm ra được một xấp giấy phiếu, nào là phiếu gạo, phiếu du, phiếu thịt, phiếu thức ăn nhẹ, phiếu sữa bột và cả phiếu công nghiệp, một đống lộn xộn, nói chung đều là thứ tốt.
Nghe thấy câu hỏi của Tiêu Ái Kính, Khương Thư Lan nhướng mày: “Những thứ này cũng do nhân tình gửi sao?”
“Sợ trong lúc tôi chạy chốn bị đói à?”
“Những thứ đó không tính!” Tiêu Ái Kính cũng nhận ra được chỗ không thích hợp, giọng nói chị ta lớn hơn: “Lá thư! Cô lấy lá thư ra đọc trước mặt mọi người đi!”
Tiêu Ái Kính là loại người không tới bước đường cùng thì chị ta sẽ không chết tâm!
Tuy nhiên chuyện khiến Tiêu Ái Kính cảm thấy ngoài ý muốn là nhân tình này của Khương Thư Lan, hình như có chút của cải!
Tiền và phiếu nhiều như vậy, nói gửi là gửi.
Chắc đâu đó cũng khoảng mấy ngàn tệ?
Với lại nhiều phiếu như thế, phiếu sữa bột và phiếu công nghiệp kia, e rằng trên khắp hải đảo cũng không tìm được mấy người có đâu?
Đây được xem như là phiếu cao cấp rồi, một số phiếu còn cần phải có ưu đãi đặc biệt mới lấy được.
Khương Thư Lan chẳng khác nào hồ ly tinh, mê hoặc hết người này đến người khác, mỗi một người đều rất ưu tú.
Khương Thư Lan không biết, Tiêu Ái Kính gán cho cô cái danh hồ ly tinh, tất nhiên cô có biết thì cũng chẳng sao.
Suy cho cùng, đâu phải ai cũng có thể làm hồ ly tinh, dù cho là hồ ly tinh thì cô cũng là hồ ly tinh xinh đẹp nhất.
Khương Thư Lan liếc nhìn Tiêu Ái Kính đang hùng hồn dọa người một cái.
Cô lấy lá thư nằm ở trong cùng ra, trực tiếp đưa qua, Tiêu Ái Kính nghĩ rằng đưa cho mình nên theo bản năng chẩn bị nhận lấy, chị ta còn đang định nói coi như Khương Thư Lan thức thời.
Kết quả là Khương Thư Lan cầm lá thư sượt qua người chị ta, mặt Tiêu Ái Kính đơ ra.
Khương Thư Lan nhướng mày với chị ta, sau đó ở trước mặt Tiêu Ái Kính, cô đưa thư cho Tống Vệ Quốc, người không biết đã đi làm về từ khi nào đang đứng ở sau lưng chị ta.
Khương Thư Lan không gọi hắn ta là chính ủy, mà cô gọi thẳng.
“Đồng chí Tống, nếu vợ anh đã không tin tôi, nghi ngờ bức thư này do nhân tình của tôi gửi tới, nói thế nào anh cũng là chồng của Tiêu Ái Kính, anh đọc cái này có được không? Tôi nghĩ rằng, đồng chí Tiêu Ái Kính không tin tôi, không tin mọi người, chung quy cũng sẽ tin người bên gối như anh chứ?”
Lời này vừa nói ra, những người ở đây đều hít vào một hơi.
Khương Thư Lan thật to gan.
Cô có biết Tống Vệ Quốc là ai không?
Người ta là chính ủy đó!
Mỗi một chị dâu ở đây mà nhìn thấy hắn ta thì đều phải kính trọng kêu một tiếng chính ủy Tống.
Chỉ có Khương Thư Lan mới dám không khách khí với hắn ta như vậy.
Thật ra, mọi người lầm rồi, không phải Khương Thư Lan không khách khí, mà là lúc này đây, cô xem Tống Vệ Quốc như bao người khác.
Cô coi hắn ta bình đẳng như mọi người, đơn giản mà nói, cô không để tâm đến chức vị của Tống Vệ Quốc, cô chỉ biết hắn ta là chồng của Tiêu Ái Kính.
Vợ chồng như một, không phải nên thể hiện ra vào những lúc như này sao?
Lúc Khương Thư Lan kêu đồng chí Tống, vẻ mặt Tiêu Ái Kính lập tức thay đổi, quả nhiên vừa quay đầu lại, Tiêu Ái Kính đã nhìn Tống Vệ Quốc đang đứng sau chị ta.
Trong nháy mắt, gương mặt chị ta trắng bệch: “Lão Tống…”
Tống Vệ Quốc đã dặn dò ngàn vạn lần rằng chị ta nhất định không được trở mặt với đồng chí Khương Thư Lan.
Nhưng bây giờ là thế nào, chị ta không những trở mặt với Khương Thư Lan, mà còn để lão Tống dính vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận