Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 674:

Khương Thư Lan lại lắc đầu: “Bọn chị muốn là số lượng lớn, khắp núi hoa quả dại tuy có, nhưng nhân thủ lại không đủ để thu gom, hơn nữa cũng không kịp thời gian.”
Hơn nữa bọn họ ít người, cả nhà chỉ có được mấy người, nhìn thế nào cũng không phải là kế lâu dài.
Khương Thư Lan nhìn khá xa, bọn họ không chỉ có đem hoa quả khô, hải sản khô đến căn cứ Tây Bắc.
Mà là cả toàn bộ Tây Bắc, cô thậm chí còn có một giấc mơ.
Một ngày nào đó, toàn bộ Tây Bắc có thể ăn trái cây và hàng hải sản của hải đảo, thế thì bọn họ sẽ không bị mắc phải những căn bệnh oái ăm nữa.
Lê Lệ Mai cũng không nói nhiều nữa, cô ấy quả thật là muốn tạo thu nhập cho người trong tộc: “Được rồi, chúng em từ hôm nay bắt đầu làm trái cây sấy khô.”
Năm ngoái cũng có, các chị có muốn hay không?
Người cao tuổi trong tộc đều là làm việc lao khổ sống qua ngày, hàng năm ăn không hết, không chỉ có ướp muối, còn có quả được xử lý qua đem phơi nắng nữa.
“Muốn!”
Khương Thư Lan một mực chắc chắn: “Mọi người có bao nhiêu, bọn chị sẽ lấy hết.”
Suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Mọi người có biết ở chỗ nào làm hàng hải sản khô không?”
“Tảo bẹ, rau tía tô, tôm, các loại sò, bào ngư, sò điệp, mực, chỉ cần là hàng khô, bọn chị đều muốn.”
“Có chứ.”
Ánh mắt Lê Lệ Mai sáng ngời: “Nhà nào chuyên phơi khô thực phẩm đều có, nhất là tôm thì có nhiều nhất.”
Dừng một chút, cô ấy ho nhẹ một tiếng: “Lúc trước ăn không hết, toàn bộ phải mang đi cho vịt ăn.”
Nếu chị Thư Lan nhận, sau này sẽ không cho vịt ăn nữa, toàn bộ đều sẽ đem ra bán cho chị Thư Lan.
Khương Thư Lan: “Cái này cũng là có bao nhiêu thì mua bấy nhiêu. Về phần vấn đề tiền bạc, bọn chị cần trở về thương lượng trước, nhưng mà, có một điểm chị có thể cam đoan, tuyệt đối sẽ không để cho mọi người chịu thiệt.”
Lê Lệ Mai cũng giống như em gái của cô, cô làm cái gì, cũng sẽ không để cho đối phương chịu thiệt.
“Chị, lời này của chị, sao lại khách khí như người ngoài vậy.”
Bên này Khương Thư Lan và Lê Lệ Mai đã đàm phán xong.
Phía bên kia.
Chu Trung Phong trực tiếp tìm Thị trưởng Lôi, một lời nói thẳng: “Lãnh đạo, nếu như căn cứ nghiên cứu và phát triển Tây Bắc bên kia, cùng bộ đội hải đảo chúng ta mua sắm hàng hải khô, trái cây sấy khô, chúng ta cần những thủ tục gì vậy ạ?”
Lời này vừa dứt, sư trưởng Lôi cũng trở nên ngây ngốc.
“Không phải, Trung Phong, lời này của cháu là có ý gì?”
Cái gì gọi là căn cứ nghiên cứu phát minh bên Tây Bắc, sẽ mua bán hải sản và mứt hoa quả khô với quân đội bọn họ chứ?
Quân đội bọn họ không làm ăn buôn bán nha!
Chu Trung Phong kể lại đơn giản chuyện Tây Bắc một lần, đặc biệt là những người bên kia vì thiếu rau quả và muối, nên phần lớn đều mang một thân bệnh tật mà tham gia nghiên cứu và thí nghiệm.
Lời này vừa được nói ra, sư trưởng Lôi cũng trầm mặc, nhiều hơn nữa là giật mình: “Bên phía Tây Bắc, điều kiện đã gian khổ đến mức này rồi sao?”
Ông ấy có hơi không thể tin nổi.
Sư trưởng Lôi không phải không có kiến thức, mà chung quy hai bên khác người lãnh đạo, bộ đội và căn cứ nghiên cứu, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Với lại, nhiều năm nay căn cứ Tây Bắc không có tiếng tăm, cũng không có bất kỳ liên lạc gì với bên ngoài.
Sư trưởng Lôi biết người ở bên căn cứ Tây Bắc gian khổ, nhưng cho tới tận bây giờ ông vẫn không biết, căn cứ đó lại khổ cực đến mức này.
Dùng cái thân bệnh tật tham gia nghiên cứu, một câu nói kia cũng đủ cho rất nhiều tin tức.
Chu Trung Phong gật đầu: “Vâng, tám trong mười số người đó đều có bệnh.”
Đặc biệt là những người lớn tuổi giống như cha mẹ anh, ở cái căn cứ Tây Bắc đó cả một đời, anh không dám nghĩ, thân thể của bọn họ đã bị giày vò thành cái dạng gì.
Những thứ không để ý trước kia, bây giờ lập tức bị phóng đại.
Nghĩ tới sẽ cảm thấy đau lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận