Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 617:

Cái này vượt quá sức ưởng tượng của bọn họ, mức độ được hoan nghênh của Thư Lan ở đơn vị, cũng quá cao rồi thì phải.
Những người khác cũng nói: “Tiểu Khương này, em mang thai thì phải nghỉ ngơi thật tốt, phải cẩn thận đấy, bọn chị đều sẽ nhớ em.”
Khương Thư Lan gật đầu: “Em biết rồi.”
Lúc còn làm việc ở đây, ai cũng không có cảm giác gì. Nhưng lúc rời đi, bọn họ lại có chút không nỡ.
Dù là Khương Thư Lan, hay những người khác thì cũng đều như vậy.
Bên này mọi người ồn ào tạm biệt nhau, chị Ngưu ở bên kia điên điên khùng khùng chạy tới trước mặt mấy chục người.
Chị ta quỳ với Khương Thư Lan: “Tiểu Khương, tôi sai rồi, tôi biết tôi sai rồi, cầu xin cô thương xót, nói một ít lời tốt đẹp với sĩ quan hậu cần giúp tôi, để cho tôi tiếp tục ở lại nhà ăn đi mà!”
Không có việc làm, mỗi ngày chị ta đều ngồi ăn rồi chờ chết ở nhà, lại còn bị con dâu châm chọc hai câu.
Loại cuộc sống như vậy, chị ta không thể nào vượt qua được.
Bởi vì chị ta làm liên lụy đến con trai, khiến cho con chị ta không thể tiến xa hơn, trong lòng con dâu không thoải mái, trong lòng con trai cũng có oán giận.
Nếu chị ta không thể kiếm thêm chút tiền cho cái nhà đó, e là con trai và con dâu sẽ đưa chị ta về nhà!
Chị ta nghe nói Tiểu Khương muốn từ chức, nhà ăn bên kia sẽ trống một vị trí!
Chị ta là người có tay nghề lâu năm, trở về là vừa vặn.
Chị Ngưu xuất hiện quá đột ngột.
Lại còn trực tiếp ôm chân Khương Thư Lan mà quỳ xuống.
Cái này làm cho Khương Thư Lan giật mình, khuôn mặt nhỏ của cô cũng trắng bệch.
Vẫn là mẹ Khương phản ứng nhanh, bà ấy theo phản xạ có điều kiện mà vung một cái tát ra, nghiêm nghị nói: “Cô làm cái gì vậy? Cô không biết con gái tôi là phụ nữ đang mang thai à? Cô dọa con tôi như thế, cô định bồi thường thế nào? Lấy mạng bồi thường sao?”
Không thể không nói, đối với người mẹ, đứa bé chính là vảy ngược của bọn họ.
Cha Khương còn chưa kịp phản ứng lại, mẹ Khương đã đẩy chị Ngưu ra không nói, bà ấy còn liên tiếp hỏi ra ba vấn đề.
Bà ấy hỏi đến nỗi làm cho chị Ngưu không có sức chống đỡ nào, mà cái đẩy kia, đó là mẹ Khương dùng toàn bộ sức lực trong lúc tức giận.
Bà ấy đẩy chị Ngưu ngã ngửa lên bậc thang, khiến cho chị ta đau đến mức kêu oang oang.
Mà lúc này, Khương Thư Lan cũng hoàn hồn, cô bất giác che chở bụng, vẻ mặt hơi lạnh lùng.
“Chị Ngưu, chị có thể ở lại nhà ăn hay không, đó không phải do tôi quyết định, chị tìm tôi cũng vô dụng.”
Lời này vừa được nói ra, chị Ngưu lại nhào tới, chỉ là chị ta đã xem thường mẹ Khương rồi, mẹ Khương giống như con sư tử cái che chở cho con mình, chị ta nhẹ động đậy, mẹ Khương đã đạp chị ta ra ngoài một lần nữa.
Chị Ngưu ai ui một tiếng, đỡ eo, chị ta cũng biết đau nên không dám nhào tới bên người Khương Thư Lan nữa.
Mà chị ta dập đầu với Khương Thư Lan: “Tiểu Khương, trước mặt sĩ quan hậu cần cô chính là nhân vật có tiếng nói, cô từ chức, nhà ăn nhất định trống một vị trí, cô nói tốt với sĩ quan hậu cần bên kia giúp tôi, để cho tôi trở về nhà ăn đi mà!”
Chị ta bắt đầu dập đầu, bịch bịch bịch, một tiếng lớn hơn một tiếng, khẩn cầu nói: “Tiểu Khương, tôi và cô không giống nhau, số cô tốt, có đàn ông nuôi, một bà già như tôi, còn phải kiếm thêm tiền cho gia đình, coi như cô thương xót, cô làm việc thiện tích đức cho đứa bé trong bụng cô đi, cô giúp tôi lần này đi mà.”
Chị ta thật sự đáng thương, nước mắt chảy ngang mà dập đầu.
Cái này làm cho những người xung quanh có hơi không đành lòng.
Quan trọng lúc này lại là giờ cao điểm mà quân đội tan tầm, mắt có thể nhìn thấy người tụ tập ở cửa phòng ăn ngày càng nhiều.
Giọng chị Ngưu càng lớn hơn: “Tiểu Khương, cô không giúp tôi, tôi cũng chỉ có thể đi chết!”
Giọng nói thê lương, nhưng mang theo mấy phần uy hiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận