Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 681:

Nhóm hàng thứ hai, bọn họ sẽ đưa cho nhà máy.
Đến lúc đó hàng sẽ không bị thiếu.
“Ngoài ra, trước đó Thư Lan gửi đồ cho hai người, hai người không cần trả lại.” Nói xong lời này, Chu Trung Phong càng che càng lộ: “Thư Lan nói như vậy.”
“Dùng ba ngàn khối tiền mua hàng hóa, rồi đưa đến cho hai người, cũng là do cô ấy nói, cô ấy còn nói, nếu hai người từ chối, cô ấy sẽ không nhận cha mẹ chồng này.”
Thư Lan nói cái rắm!
Sao lại do Thư Lan nói được chứ, Khương Thư Lan cũng không biết những kế hoạch này của Chu Trung Phong, cô càng không biết, Chu Trung Phong sẽ tự mình đi đưa hàng.
Chu Nghĩa Khôn và Đường Mẫn Hoa cũng hiểu, nhưng bọn họ đều ăn ý không vạch trần anh.
Đứa con này của bọn họ thật là!
Anh mạnh miệng nhưng lại mềm lòng, điểm này giống y đúc bọn họ.
Ngay cả Chu Nghĩa Khôn cũng bật cười: “Ừ, tất cả là do con dâu quan tâm cha mẹ.”
Nói xong chuyện chính, ông ấy mới tận dụng mọi thứ mà hỏi một câu việc riêng: “Thư Lan mang thai vẫn tốt chứ?”
Bọn họ chỉ biết Thư Lan mang thai, nhưng không biết cô mang thai được mấy tháng.
Nghe bọn họ hỏi Khương Thư Lan, vẻ mặt Chu Trung Phong dịu xuống, thậm chí còn ẩn chứa ý cười: “Cô ấy không tệ lắm, ngoại trừ ba tháng đầu phản ứng có hơi lớn, bốn tháng sau đã ổn hơn, có thể ăn có thể uống, tinh thần cũng không đến nỗi.”
Ngừng một chút, anh thấp giọng nói: “Thư Lan mang song thai, con đã nói với hai người chưa?”
Lời này giống như tiếng sấm nổ, nổ đến mức làm cho Chu Nghĩa Khôn và Đường Mẫn Hoa không bình tĩnh được.
“Con nói cái gì? Thằng ranh con này, con nói lại lần nữa xem?”
Ngay cả ranh con bọn họ cũng gọi luôn rồi, khi còn nhỏ, mỗi lần hai bên liên lạc nhau, Chu Trung Phong đều không thích trò chuyện với bọn họ.
Anh không thích trò chuyện thì thôi đi, vậy mà anh lại còn cố tình rút tuyến điện thoại trong nhà.
Lúc đó Chu Nghĩa Khôn còn trẻ nên khi ông tức giận, ông sẽ nói ranh con, con thử rút một lần nữa xem!
Không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy, câu này lại được nói ra.
Một tiếng ranh con này, hai bên đều sửng sốt.
Dường như khoảng cách giữa bọn họ, ngay lập tức bị tiếng ranh con này kéo gần lại.
Chu Trung Phong khó có được lúc nở nụ cười, giọng anh hiếm khi dịu dàng: “Ừm, Thư Lan mang thai bảy tháng gần mười ba ngày, cô ấy mang song thai.”
Lần này không chỉ Chu Nghĩa Khôn nghe rất rõ ràng, mà Đường Mẫn Hoa cũng nghe rất rõ.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, người mà từ trước đến nay luôn bình tĩnh như bọn họ, lúc này cũng không khỏi trở nên vui sướng.
Đường Mẫn Hoa liên lục dặn dò: “Tiểu Phong, ở nhà con nhớ chăm sóc Thư Lan thật tốt, bên phía Tây Bắc này con đừng đi, cha mẹ không thiếu chút thời gian này, chờ Thư Lan sinh em bé xong rồi nói.”
“Ngoài ra, Thư Lan mang song thai đã không dễ dàng gì rồi, bình thường con thông cảm cho Thư Lan nhiều một chút. Số tiền kia, con cũng đừng lấy mua đồ cho cha mẹ, vốn dĩ số tiền đó cha mẹ cho Thư Lan bồi bổ thân thể. Cha mẹ chồng như cha mẹ đây không thể chăm sóc ra mặt cho Thư Lan, nên về phần vật chất phải nhiều hơn chút.”
Chu Nghĩa Khôn ở bên cạnh cũng nói: “Với lại, bà của con không phải là thầy thuốc sao? Con liên lạc với bà đi, nhờ bà kê mấy đơn thuốc dưỡng thai cho Thư Lan. Còn nếu không được thì con đón bà từ thủ đô vào hải đảo luôn đi, để bà giúp con bắt mạch tay, canh chừng Thư Lan một chút.”
Bọn họ cũng là hết cách.
Người làm cha mẹ chồng như bọn họ không thể nào quan tâm chăm sóc, nên chỉ có thể làm phiền trưởng bối trong nhà nhiều hơn chút.
Giống như bọn họ đưa Tiểu Phong cho cha mẹ chồng năm đó, bây giờ bọn họ lại định giao Thư Lan cho cha mẹ chồng.
Lúc đầu vẻ mặt Chu Trung Phong đang hòa hoãn, nhưng sau khi nghe câu sau, vẻ mặt anh lạnh xuống: “Bà năm nay đã tám mươi hai tuổi, mười ba năm bà chăm sóc con, thân thể đã xuống dốc, bà và ông đều nghỉ hưu ở một chỗ, hơn nữa bọn họ còn cần phải có bảo mẫu chuyên môn chăm sóc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận