Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 278:

Dừng một lúc, lại nghĩ đến lời con dâu nói, Tiểu Khương cùng với phó đoàn Chu vẫn chưa động phòng, lập tức cảm thấy vô cùng sốt ruột: “Hai đứa cũng không được đi quấy rối bọn họ đó có biết chưa?”
Thiết Đản cùng với Lôi Vân Bảo đột nhiên liếc mắt nhìn nhau một cái, nghĩ đến chuyện của tối hôm đó.
Tiểu Thiết Đản lẫn Lôi Vân Bảo đều nhịn không được mà đồng loạt hỏi: “Vậy không phải là dượng cháu sẽ bắt nạt cô cháu sao ạ?”
“Đúng vậy, nhỡ chú Chu bắt nạt dì xinh đẹp thì sao?”
Câu này khiến cho bà nội Na nở nụ cười. Hai đứa nhỏ còn nhỏ xíu như này thì biết cái gì chứ.
Dù có là bắt nạt thì cũng là bắt nạt trong hạnh phúc.
Bà ấy nhịn không được mà đến bên tai hai đứa nhỏ thì thầm vài câu, rồi hỏi lại: “Đã hiểu chưa hả?”
Tiểu Thiết Đản cùng với Lôi Vân Bảo nghe chỗ hiểu chỗ không.
Thiết Đản phản ứng rất nhanh: “Bà nội Na, ý của bà là chỉ cần kêu dượng của cháu đối xử tốt với cô thì bọn cháu sẽ nhanh chóng có em gái sao?”
“Đúng, chính là như vậy.”
“Nhưng mà như thế nào mới gọi là đối xử tốt ạ?”
Lôi Vân Bảo đau đầu mà suy nghĩ: “Phải lén cho đồ ăn sao ạ?”
Bà nội Na gật đầu, rồi lại lắc đầu, bà ấy từng được nhận giáo dục kiểu mới, cũng từng tiếp xúc qua văn hóa phương Tây.
Đối với bà ấy thì đối xử tốt chính là: “Tặng vải len sọc, hoa đẹp, những thứ mà phụ nữ thích.”
Lúc người phương Tây kết hôn, nơi nơi đều được trải qua cắm hoa, trông vô cùng lãng mạn!
Cái này, Tiểu Thiết Đản cùng với Lôi Vân Bảo đều đưa mắt liếc nhìn nhau, nhanh chóng đưa ra được quyết định.
....
Trên núi.
Khương Thư Lan, Vương Thủy Hương cùng với Miêu Hồng Vân lúc đi đến chân núi mới giật mình phát hiện ra người đi hái măng vậy mà không hề ít chút nào.
Thực ra chuyện này cũng không quá kỳ quái, vườn rau mỗi nhà đều có số lượng nhất định, ăn đi ăn lại cũng chỉ có vài loại.
Quân đội vì muốn giữ gìn cảnh quan vậy nên không cho người dân đi khai hoang.
Như vậy thì không phải mỗi nhà mỗi hộ đều rất ham muốn tìm được đồ trên hải đảo này sao?
Nước rút thì lập tức đi bắt hải sản, ai nấy cũng đều rủ nhau cùng đi, đi lên núi hái thứ tốt như măng thì lại càng không thiếu được.
Nhắc đến cũng khéo, mấy người Khương Thư Lan vừa đi đến chân núi đã bắt gặp ba người Từ Mĩ Kiều, Tiêu Ái Kính cùng với Đinh Ngọc Phượng.
Thực ra kiểu đi theo nhóm này sớm đã có từ lâu, Khương Thư Lan cũng coi như là người đi đến muộn, hơn nữa cô vừa tới cũng vì trên đường đi vô tình gặp được Vương Thủy Hương, vậy nên mới cùng chơi với Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân.
Nếu như được chọn, có lẽ dù không đối đầu với mấy người Từ Mĩ Kiều thì cũng sẽ không thể nào đi cùng nhóm với bọn họ được.
Vậy nên lúc Khương Thư Lan tới gần nhất. Từ Mĩ Kiều cùng với Tiêu Ái Kính liếc mắt nhìn nhau một cái, cô ta trực tiếp kéo tay của Tiêu Ái Kính, đi vắt qua bọn họ.
Đi về phía Tây nơi mà mấy người Khương Thư Lan định đi tới.
“Thật xin lỗi, chúng tôi đến trước thì chúng tôi được chọn trước.”
Phía Tây chắc chắn là có thứ tốt.
Cô ta cũng không tin giấc mơ này có thể tiếp tục gạt người được nữa.
Đây là chặn đường, hơn nữa còn trực tiếp đoạt phương hướng mà nhóm người Khương Thư Lan vốn định đi tới.
Vương Thủy Hương vừa định mở miệng đã bị Khương Thư Lan ngăn lại.
Giọng nói cô bình tĩnh: “Nếu nhóm cô đã muốn đi về phía Tây rồi, chị Thủy Hương, chị Miêu, chúng ta đi về phía Bắc đi!”
Lúc này đây khu bình luận lại liên tục hiện lên nhiều bình luận.
[Phương Bắc thực sự rất tốt, tôi nhớ rõ sau này khi phương Bắc được khai phá rồi còn được gọi là núi Tiểu Trường Bạch.]
[Núi Trường Bạch có rất nhiều vật tư, phương Bắc có thể coi như núi Trường Bạch nhỏ, không cần phải nghĩ nhiều đâu, cứ đi đến phương Bắc đi!]
[Tôi nhớ hình như là bên trong nội dung vở kịch thì phương Bắc có thứ gì đó rất tốt!]
[Về phần phía Tây...]
Bạn cần đăng nhập để bình luận